Lúc Bạch Băng Tâm đến, toàn bộ cậu nhóc trong nhà trẻ đều quay lại nhìn, chỉ riêng Nguyễn Văn Lâm vẫn rất bình thản, cậu nhóc cười gian, hai tay đút túi quần đi đến, tiện thể đạp một thằng nhóc ngáng đường.
- Đừng có làm bộ mình đại ca! - Bạch Băng Tâm nhìn cậu nhóc hôm qua vừa mới giúp mình, lại mỉm cười - Mình chỉ thích những người hay giúp đỡ mình thôi!
Cô bé bước từng bước chập chững vào nhà trẻ, vuốt vuốt đầu tóc mới cởi dép mới vào.
Nguyễn Văn Lâm sững người, cậu đang nghe nhầm à?
Con gái không phải thích mẫu người đàn ông mạnh mẽ như cậu, men như cậu sao?
"Đệch! Con nhỏ này méo phải con gái!" Cậu nhóc lẩm bẩm, quay sang nhìn đám đàn em đang mặt thộn, lườm một cái cháy mặt!
Ý nhóc là... Bọn mày hãy đợi đó!
Mấy đứa nhóc cảm thán, nhưng lại cảm thấy may mắn hơn những lần trước.
Coi như bọn nó đã tu được mấy tiếng, được ông trời động lòng, cho con nhỏ đó đến để cứu bọn nó thoát khỏi cảnh chết chóc.
Xem ra... Bọn nó đã tìm được rồi!
Cả đám hí hửng đi vào lớp, có đứa còn huýt sáo nữa.
Trong lớp học, những bộ bàn ghế nhỏ nhắn xinh xắn màu xanh màu hồng được bài trí rất đẹp nhưng chỉ trong chốc mắt đã bị vẽ bậy, hơn nữa còn có cái bị gãy.
Những bức tranh mà các cô giáo xé dán lên tường cũng bị vẽ bậy thêm râu thêm lá hoa.
Đồ chơi bày bừa trên sàn nhà, chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-boc-phet-va-hoang-tu-min/2477377/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.