Lúc Nguyễn Tâm Như trở lại đón con tầm chiều tối, đang còn định mỉm cười nhìn cô giáo nhưng sao trông sắc mặt cô giáo trẻ không được tốt?
Không phải chứ? Mới sáng nay, bà còn thấy cô giáo cười cười rất niềm nở, sao bây giờ lại thế này?
Bà mẹ cố tìm kiếm lí do, chẳng hiểu sao lại nhìn cô bé đang đứng cạnh nắm lấy tay mình:
- Bạch Băng Tâm, con lại làm gì cô đúng không?
Bạch Băng Tâm nín thin, đôi mắt còn hơn cả nai con nhìn bà mẹ trẻ, chỉ tiếc là không thể giãi bày nỗi lòng.
Cô giáo nghe vậy lập tức lắc đầu, lại cười cười với bà:
- Không có không có. Con bé thật sự rất ngoan!
Cô giáo trẻ cảm thấy lời mình nói như vậy thật sự có lí, hơn nữa, không phải là con bé rất ngoan sao?
Trong lúc đám trẻ ầm ĩ kia giở trò báo hại cô mệt lừ thì cô bé dễ thương này ngồi yên một chỗ không dám nhúc nhích.
Hơn nữa, về chuyện con bé nói mắt ca-ra của cô lem đi, thì cũng là nó trẻ con, hơn nữa lại nói ra những lời thật lòng, lại càng khiến cô giáo trẻ đánh giá Bạch Băng Tâm bằng một cách khác.
Những cậu nhóc mang cặp sách nhỏ xíu chạy qua, nhìn vào một người phụ nữ mặc một bộ đồ thể dục, hơn nữa lại đi xe thể thao, xem ra, cô bé dễ thương này cũng không phải loại gia đình giàu có gì.
- Đúng rồi đó cô, bạn ấy ngồi im thin thít à!
Cậu nhóc được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-boc-phet-va-hoang-tu-min/2477374/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.