Chương trước
Chương sau
Cú vung này trực tiếp chẳng hiểu gì, sao không giống cảnh tượng đẹp đẽ hai bên cùng lao đến mà cô ấy tưởng tượng gì cả, dù một chút cũng không giống, không phải, đây cũng quá bất ngờ rồi?

"A Ý?" Lý Quân Nguyện dò xét muốn nhìn rõ biểu cảm của Viên Tư Ý.

Viên Tư Ý lại quay đầu sang bên, không để ý cô ấy.

Lý Quân Nguyện chưa từng gặp loại tình huống này đầu đầy dấu chấm hỏi, đây căn bản không phải tính cách của Viên Tư Ý... không đúng, thật ra lại rất giống dáng vẻ sau khi cô say.

Lý Quân Nguyện đột nhiên nghĩ đến khả năng này định đưa tay xem đồng hồ, lúc này mới về chưa đầy mười phút, Viên Tư Ý lấy đâu ra rượu?

Đang nghĩ ngợi, cổng lớn đã mở ra, Hứa Lãng Nguyệt mang một ly nước chạy từ bên trong ra, "Tư Ý cô uống..."

Cô nàng còn chưa nói xong đã phát hiện Lý Quân Nguyện đang nhìn chằm chằm mình, trong mắt đầy vẻ nguy hiểm đáng sợ tới nỗi cô nàng nuốt nước bọt, "Cô Lý về rồi à, haha..."

"Sao lại là cô?" Lý Quân Nguyện nói, "Em ấy lại uống rượu?"

"Không có! Lần này cam đoan không có!" Hứa Lãng Nguyệt dựng ba ngón tay thề với trời.

Lý Quân Nguyện căn bản không tin, Viên Tư Ý không hấp thu chút cồn nào sao có thể thành cái dạng này, "Vậy em ấy?"

"Ờm," Hứa Lãng Nguyệt nói, "Cơm tối hôm nay Sơ Ánh làm món sườn lợn rán rượu Brandy táo... Sau đó Tư Ý nếm chút nước sốt, chỉ một chút thôi, rồi biến thành thế này."

"..." Lý Quân Nguyện đau đầu nhìn sang Viên Tư Ý, không phải chứ, vậy mà cũng có thể say? Quả là biên kịch Tiểu Viên có tiền đồ.

"Vậy Tư Ý giao cho cô nhé." Hứa Lãng Nguyệt đưa ly nước vào tay Lý Quân Nguyện, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường, sợ chậm sẽ bị Lý Quân Nguyện truy sát. Huhuhu đều tại Vu Sơ Ánh! Đáng sợ quá đi!

Lý Quân Nguyện nhìn nước trong tay, lại nhìn Viên Tư Ý say nhưng chưa say hoàn toàn, ghi hình buổi tối vẫn chưa bắt đầu, phải cho Viên Tư Ý uống chút thuốc giải rượu mới được.

"Nào, uống nước." Lý Quân Nguyện đưa nước sang trước.

Lần này Viên Tư Ý lại nhận nước, cô có hơi khát, cầm ly nước uống cả một ly vào, uống xong còn ợ một cái nhỏ.

Lần này có phần không giống khi say bình thường, Viên Tư Ý có thể ý thức được trạng thái của bản thân dường như từ lúc nếm thử chút nước sốt Vu Sơ Ánh làm không thích hợp lắm, giống như đầu óc dính phải nước, có hơi choáng váng, như nhìn thế giới này qua một lớp sương mù.

Quan trọng nhất là, cô phát hiện cô không khống chế được tâm trạng của bản thân.

Như khi vừa mới trông thấy Lý Quân Nguyện, rõ ràng cô biết đang ở trong chương trình, hơn nữa các cô đã chia tay, lại không cách nào duy trì được bình tĩnh thường ngày, tức giận mơ hồ nơi đáy lòng vẫn trực tiếp bùng nổ vào giây phút Lý Quân Nguyện chủ động tiếp cận cô.

Tại sao xa cách cô sau đó lại thân cận cô, xa xa gần gần như vậy, là đang xem cô như trò chơi sao!

Giây phút đó Viên Tư Ý chỉ nghĩ sẽ dứt khoát thể hiện sự không vui của bản thân ra.

Sau khi uống chút nước, Viên Tư Ý cảm thấy bản thân bình tĩnh hơn chút, đỡ cạnh cửa đứng dậy, không chút quan tâm bàn tay Lý Quân Nguyện đỡ hờ quanh cô sợ cô ngã sấp xuống, bản thân vịn cạnh cửa và bức tường lập tức về phòng, ngồi xếp bằng trên giường, trông như lão tăng nhập định nhìn thẳng phía trước xuất thần.

Lý Quân Nguyện thấy cô cuối cùng êm đẹp đi lên lại ngồi vững không ngã mới yên tâm đi xuống dưới, quay đầu tìm ekip chương trình tìm chút thuốc giải rượu. Dù sao bản thân cô ấy uống không say, đương nhiên không chuẩn bị thứ như thuốc giải rượu.

Đến khi cô ấy trở lại đã thấy hai bên má Viên Tư Ý cũng đã phồng lên, xem ra trong lúc cô ấy không ở đây đã lặng lẽ biến bản thân giận thành một con cá nóc.

Lý Quân Nguyện cảm thấy quá đáng yêu, đi qua chọc vào cá nóc, không có gì bất ngờ bị cá nóc trực tiếp đánh lại, "Đừng chạm vào tôi."

"Em vẫn chưa giận xong à?" Lý Quân Nguyện biết sau khi Viên Tư Ý uống say nên căn bản không để tâm việc cô giận dỗi, "Uống thuốc giải rượu nào."

"Không cần." Viên Tư Ý nhanh chóng từ chối cô ấy.



Tuy đầu óc mơ mơ màng màng, nhưng Viên Tư Ý cảm thấy hiện tại thần trí bản thân rất tỉnh táo, cô còn biết người trước mắt là Lý Quân Nguyện, biết bản thân vì cô ấy chợt xa chợt gần mà tức giận.

Quan trọng hơn là, hai mươi mấy năm cuộc sống trước đây của bản thân, Viên Tư Ý chưa từng biểu đạt tình cảm bản thân trắng trợn như vậy, thế mà cô cảm thấy vẫn khá tốt.

"Ngoan." Lý Quân Nguyện dỗ dành, "Tí nữa còn phải ghi hình."

"Ưm," Viên Tư Ý trừng mắt nhìn, kéo lấy cổ áo Lý Quân Nguyện, "Vậy chị trả lời câu hỏi của tôi trước."

"Được," Lý Quân Nguyện cười thành tiếng trả lời, "Em muốn hỏi gì?"

Viên Tư Ý nghĩ nghĩ nói, "Chị che camera lại trước đi, sau đó tắt máy."

Lý Quân Nguyện quả thật cầu còn không được, Ninh Vọng vẫn sẽ nể nang mặt mũi Viên Tư Ý.

Cô ấy lập tức mỉm cười che tất cả camera trong phòng, còn tắt microphone trên lưng hai người đi, lúc này mới ngoan ngoãn đưa tay bản thân vào trong tay Viên Tư Ý, thậm chí còn nâng tay Viên Tư Ý túm lấy cổ áo mình lần nữa, "Ừm, em nói đi."

"Sao chị lại đối xử với tôi như vậy?" Viên Tư Ý nhìn chằm chằm mắt cô ấy hỏi.

"Cái gì?" Lý Quân Nguyện nói.

Viên Tư Ý bĩu môi, toàn thân từ một con cá nóc tức giận biến thành một con động vật nhỏ có phần đau khổ, "Chị lúc thì đối xử rất tốt với tôi, lúc lại rất xa cách tôi, là ý gì..."

"Tôi cũng không phải đồ chơi của chị." Cô rũ mắt, "Tôi không thích chị như vậy."

Lý Quân Nguyện lúc này mới phát hiện thì ra Viên Tư Ý vẫn luôn biết cô ấy là ai, "Xin lỗi em."

Cô ấy không ngờ ý nghĩ sai lầm của bản thân sẽ khiến Viên Tư Ý không vui, cô ấy vốn cho rằng bản thân làm như vậy là tốt cho Viên Tư Ý.

"Tôi không thích xin lỗi." Viên Tư Ý nói, "Nói xin lỗi, rồi sẽ chia tay."

"Chia tay gì cơ?" Lý Quân Nguyện lại nghe không hiểu.

"Thì là," Viên Tư Ý cố gắng giải thích đâu ra đấy, "Trong phim truyền hình, tình yêu mà nói xin lỗi, đều sẽ biến mất."

Lúc viết cảnh diễn tình cảm cô xem rất nhiều bài học, người từng nói xin lỗi, sau này đều sẽ thành người xa lạ.

Cô không muốn.

Lý Quân Nguyện nghe thì cười, cô ấy không ngờ thế mà Viên Tư Ý vẫn nhớ rõ những tình tiết trong phim truyền hình đó, "Được, vậy chị không nói,"

"Ừm." Viên Tư Ý im lặng chốc lát lại nói, "Lý Quân Nguyện."

"Hửm?"

"Chị thật là đáng ghét."

"Tại sao?" Lý Quân Nguyện bật cười, Viên Tư Ý thế này thật sự rất đáng yêu.

"Chị hại tôi không có tâm trạng ở cùng người khác." Viên Tư Ý cau mày, "Thí nghiệm tôi đã đặt ra căn bản không có tinh thần làm!"

"Em đặt ra thí nghiệm gì?"

"Tôi muốn thử ở cùng người khác, tôi cảm thấy tôi thích chị là vì tôi với chị ở cùng nhau thời gian dài," Viên Tư Ý nói, "Nhưng chị lại tới chương trình này, lúc tôi ở cùng người khác căn bản đều vô dụng! Trong đầu đều là chị, chị thật là đáng ghét."



Lý Quân Nguyện nghe đến đó rốt cuộc nhịn không được, nhẹ nhàng đến gần hôn lên khóe môi Viên Tư Ý, "Lỗi của chị, đều tại chị."

Viên Tư Ý sửng sốt, cồn khiến đầu óc cô trở nên phản ứng chậm chạp hơn bình thường rất nhiều, qua hồi lâu mới phát giác che miệng mình, "Chúng ta đã chia tay rồi. Chị vậy là lưu manh đùa giỡn!"

"Ừm." Lý Quân Nguyện li3m môi mình, "Nhưng chị không nhịn được nữa."

"?" Viên Tư Ý nghiêng đầu, không rõ, không nhịn được cái gì?

"Em đáng yêu quá." Lý Quân Nguyện nói xong lại vuốt tóc mái của cô.

Viên Tư Ý mơ mơ màng màng nhìn Lý Quân Nguyện, biểu cảm dịu dàng trên mặt cô ấy tựa như khi các cô vẫn đang yêu nhau, hốc mắt Viên Tư Ý đột nhiên chua xót, "Lý Quân Nguyện."

"Ừm."

"Rốt cuộc tại sao chị muốn chia tay?"

Lý Quân Nguyện nghe thế cảm thấy bản thân vô cùng oan uổng, "Là ai muốn chia tay, là ai để lại tờ giấy trước cửa phòng chị rồi đi?"

"Nhưng mà," Viên Tư Ý nói, "Chị mỗi một bộ phim đều sẽ đổi một người bạn gái, tôi không muốn biến thành người chị ghét."

Lý Quân Nguyện hít sâu một hơi, cho dù đã không phải lần đầu tiên nghe thấy lời đồn này nhưng cô ấy vẫn bị lời đồn tai hại này làm tức chết rồi, "Chị không có."

"Chị có." Cô nhớ rất rõ ràng, Lục Tình đã nói vậy, lúc trước khi cô làm điều tra tiền kỳ cũng thể hiện như vậy.

"Được, cho dù chị có thì cũng là chuyện trước đây." Lý Quân Nguyện nói, "Cho dù ngày mai em thức dậy sẽ quên chị nói với em chuyện gì, lúc này chị cũng muốn nói."

Lý Quân Nguyện nhìn vào mắt Viên Tư Ý, nắm tay cô, "Chị nói này Viên Tư Ý, chị chưa từng thật lòng thích một người nào, em là người đầu tiên chị thật lòng thích."

"Nên chị vốn chưa từng muốn chia tay em, sáng hôm đó chị thức dậy trông thấy tờ giấy của em cũng tức muốn điên rồi, khó khăn lắm chị mới nghe ngóng em tham gia chương trình này mới ký hợp đồng bất bình đẳng với Ninh Vọng để tới đây."

"Vậy chị không đi sao?" Viên Tư Ý hỏi, đầu óc cô có phần loạn, không cách nào hiểu rõ hoàn toàn một chuỗi lời nói dài của Lý Quân Nguyện, chỉ có thể lý giải được đến mức này.

"Không đi." Lý Quân Nguyện nói, "Chị vẫn sẽ ở bên em."

"Chỉ cần em đồng ý." Cô ấy bổ sung.

Viên Tư Ý nặng nề gật gù, sau đó nhắm mắt lại, ngủ mất.

Lý Quân Nguyện thở dài, xem ra sau này còn phải tìm cơ hội lặp lại lần nữa, tật xấu say là ngủ tỉnh ngủ là quên này của Viên Tư Ý thật sự khiến người ta đau đầu.

À, còn viên thuốc giải rượu ở đầu giường kia cũng không dùng được rồi.

Cô ấy bất đắc dĩ cười, vẫn cầm chăn đắp cho Viên Tư Ý, sau đó ra khỏi phòng.

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng đóng lại, Viên Tư Ý vừa mới ngủ lại lặng lẽ mở mắt.

Cô sờ ngực bản thân, tất cả phiền muộn tích tụ này đều tan biến một cách thần kỳ, vẫn đang động lòng vì những lời Lý Quân Nguyện vừa nói.

Khóe môi cô bất giác nhếch lên, xem ra rượu, hình như cũng không xấu xa đến thế.

________

Khà khà ~ ngọt ngọt, sắp bắt đầu nhật ký yêu đương của đôi tình nhân trẻ rồi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.