Chương trước
Chương sau
EDIT: hoacodat
Sau khi lấy được từ chính miệng cô nói ra câu “Muốn anh”, lòng Nhậm Khuê Ung tràn đầy hạnh phúc.
Anh cố gắng di chuyển thắt lưng, cũng kết thúc hành hạ của cô và cũng là của anh.
“Ư……” Lúc Nhậm Khuê Ung hơi thở hổn hển khó nhọc, trong nháy mắt chậm rãi tiến vào, cả người và lòng của Khúc Man Lăng tất cả đều run run nhận lấy anh.
Dục vọng đè nén đã lâu, lúc cảm nhận nhiệt độ ấm nóng cùng chặt chẽ bao lấy, giống như dục thú muốn xổng chuồng, không còn bất kỳ lý do gì có thể ngăn cách anh mãnh liệt công thành đoạt đất.
“Thật đẹp……” Nhậm Khuê Ung rút ra lửa nóng dâng trào đang chôn sâu trong cơ thể cô, sau một phút lại cứng rắn đẩy trở vào.
Anh từ trên cao nhìn xuống người phía dưới, nhìn cô vì anh tiến vào, đoạt lấy mà điên cuồng.
Thân người Khúc Man Lăng vì anh không ngừng tiến vào, rút ra đẩy vào đẩy đưa, đôi bồng đảo đẫy đà cũng theo đó tạo thành một đường sóng sữa mê người, da thịt tuyết trắng bởi vì kích tình cuồng nhiệt mà đượm chút phấn hồng nhàn nhạt, anh rất yêu thích cô vì anh mà có bộ dáng xinh đẹp này, cũng vì đây tất cả là tình yêu mê luyến điên cuồng sâu đậm.
Trơn trợt co bóp ôm lấy mảnh thịt mạnh mẽ chặt chẽ, không chỉ mang cho cô khoái cảm vui vẻ cực độ, cũng làm cho anh kìm lòng không được lại đâm vào nơi sâu nhất, cú đẩy mạnh mẽ hoàn toàn nở rộ hoa tâm.
Khúc Man Lăng thích thú thét lên thật lớn, nhận lấy một lần đẩy vào sau so với lần trước càng mãnh liệt hơn.
Sức lực bá đạo lại quá mạnh mẽ, để cho cô không chủ rướn người dậy, chỉ vì muốn hoàn toàn nghênh hợp cuồng nhiệt yêu thương của anh.
Cô hoàn toàn bị dục vọng chinh phục, khoái cảm câu hồn làm ánh mắt cô dần dần tan rã, trong tai đều là nghe tiếng vang dâm mỹ của thân thể hai người, mà khoái cảm liên tiếp khoái cảm cũng gần như đã đến mức giới hạn rồi.
“Đừng có nhanh vậy, kềm chế chút đi.” Giọng nói tràn đầy dục vọng vang lên, bị cơ thể trơn mềm ướt át bao chặt lấy lửa nóng đang dâng tràn nhưng vẫn cố gắng gắng gượng, dục vọng của anh chưa được thỏa mãn xong, nhưng tần suất co thắt lối vào của cơ thể cô lại tăng lên rất nhanh, anh biết cô lại sắp đạt tới đỉnh điểm lần nữa.
Nghe thấy thỉnh cầu tràn đầy dục vọng của anh, Khúc Man Lăng chỉ có thể bất lực mà nhỏ giọng rên rỉ.
Chuyện này…… Muốn cô kiềm chế như thế nào hả?
Nếu muốn anh dừng lại, là chuyện ngàn lần không thể có, cô cũng không chịu nổi cảm giác dần dần bị ăn mòn này, nhưng sóng triều cứ một đợt một đợt lại đánh vào cô, dường như cô đã không chịu nổi nữa rồi, anh đây rõ ràng đang làm khó cô……
Ghê tởm hơn chính là, anh thay đổi nhịp độ vốn có. Thậm chí dùng những góc độ khác nhau tiến vào cô.
“Ừ ừ……” Khúc Man Lăng ngẩng đầu lên thét ra tiếng hét chói tai, bởi vì đột nhiên anh thay đổi dung nhập xuống, khoái cảm (cảm giác vui vẻ) trong cơ thể nháy mắt tan vỡ, một trận co rút mãnh liệt làm cho cô dường như cả người ngất lịm đi.
Nhưng Nhậm Khuê Ung không chịu cứ buông tha cô như vậy, lựa chọn làm theo tài liệu biết được khí thế càng cố gắng ra sức mạnh mẽ hơn trước, không để cho dục vọng mới cháy lên lại nhanh chóng biến mất.
Khi anh kiên trì không chịu buông tha ham muốn kích động kia, Khúc Man Lăng ngoại trừ khóc thút thít vào gào thét ra, cô cái gì cũng không thể làm, cuối cùng thậm chí không có hơi sức để cự tuyệt anh.
Cả người mệt lả bởi mấy lần đạt tới cao trào, cuối cùng cô cùng khàn khàn thét lên tiếng chói tai, rốt cuộc Nhậm Khuê Ung cũng rút ra lửa nóng của mình – tạm thời.
Lúc cô đang nhắm mắt anh cũng cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, dịu dàng hôn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì kích tình mà rịn cả mồ hôi.
“Đừng ngủ.” Cảm nhận tinh thần dưới thân cô cũng dần dần thả lỏng, lúc cơ thể bị tổn hao sức lực quá lớn, cô tùy lúc đều có thể bị cơn buồn ngủ gọi đi, nhưng anh không cho phép.
Khúc Man Lăng hừ một tiếng, coi như là bày tỏ kháng nghị vì đòi hỏi quá bá đạo của anh.
Thấy cô dường như muốn để Chu Công gọi đi, Nhậm Khuê Ung nhếch môi, anh có cách làm cô mất sự buồn ngủ.
Đầu tiên anh điều chỉnh hô hấp của mình, để dục vọng trong cơ thể vẫn mãnh liệt muốn cô tạm ngừng một lúc, cô cần chút thời gian nghỉ ngơi, cái này anh cho cô.
Cánh môi ấm áp bắt đầu dao động khắp trên người cô, làm cho cô có chút ngứa ngáy, mặc dù mệt mỏi không chịu nổi nhưng cũng không cách nào chìm vào trong mộng đẹp, nhưng cô vẫn cố tình nhắm hai mắt, quật cường chống lại sự quấy nhiễu của anh.
Nhưng nhắm hai mắt lại là kế sách thất bại nhất, bởi vì như thế ngược lại khiến giác quan của cô lại càng thêm nhạy cảm.
Nụ hôn của anh rơi xuống cánh tay trái của cô, cũng một đường đi xuống, giờ đang hôn trong khủy tay cô, sau đó đến lòng bàn tay cô……
Khi cảm giác ướt át đến từ lòng bàn tay biến mất, xúc cảm ẩm ướt trơn trượt lại nhẹ nhàng quét qua vùng bụng bằng phẳng của cô, hình như anh rất thích chơi đùa nơi ấy, không ngừng dạo quanh xung quanh rốn và vùng eo cô, lực hôn mút thoát nặng thoắt nhẹ, chọc cho cô suýt chút không nhịn được muốn lật người né tránh.
Lúc anh lại đưa môi lưỡi mình dừng ở bên hông nhạy cảm của cô thì cô không nhịn được khẽ cười một tiếng, đồng thời cũng tính muốn lật người né tránh, lúc này để cô không vì ngứa ngáy mà giãy dụa, cổ tay trái của cô tất nhiên đã bị cắm chặt.
Cô cảm thấy bàn tay to của anh đang kéo tay cô di chuyển, khi trong bàn tay cảm nhận được xúc cảm tơ lụa thì đôi mắt vốn không muốn mở của cô cũng không tự chủ mà mở mắt ra.
Nhậm Khuê Ung ngồi xổm bên trái người cô, dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu say đắm nhìn chằm chằm vào cô, cũng hướng dẫn để tay nhỏ bé của cô đến giữa hai chân anh, vuốt ve cái nguồn gốc dục vọng nóng bỏng của anh.
“Anh……” Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ của anh, đáy mắt nhìn anh vẫn là dáng vẻ ngượng ngùng, tay nhỏ bé của cô đang bao chặt lấy anh, lúc này Khúc Man Lăng cũng không biết nên mở miệng nói gì.
Điều duy nhất xác định, mặc dù thể lực đã sớm trong trạng thái hao mòn, nhưng lúc này ngược lại thế nhưng lại mong muốn tình dục.
Nhìn thấy thứ trước mặt khiến toàn bộ mạch máu người ta đều trương lên, cô chỉ cảm giác trong cơ thể có một cỗ xao động, trái tim như bị gãi ngứa, tâm giữa thân dưới thậm chí thấm ra một chút nhiệt thấp, không tiếng động nói ra khát vọng của cô.
Nhậm Khuê Ung không mở miệng, chỉ là ngắm nhìn cô, mang theo vô hạn tình cảm và dục vọng. Vậy mà, không cần anh dẫn dắt lần nữa, tay nhỏ bé Khúc Man Lăng đã không tự chủ chậm rãi kích thích nắm nhẹ nguồn nhiệt kia, vì dục vọng đây đó đã mở ra tình tiết mới của người châu Âu.
“Ư......”
Sáu tháng sau khi bọn họ đã quen nhau một năm, kết hôn ba tháng, thời gian đối với bọn họ mà nói hình như ngoại trừ những con số luôn tiến về phía trước, tất cả đều không hề thay đổi, tistrong yêu giữa bọn họ cũng chưa từng vì thế mà mất đi nửa phần, trái lại còn bởi vì vậy mà cùng những con số ấy càng ngày càng tăng thê.
Thời gian sống cùng nhau càng lâu, trong lòng vì cô mà yêu say đắm, cuồng nhiệt tầng tầng lớp lớp, anh biết, cô cũng như thế.
Trình độ mê luyến của bọn họ dành cho nhau là năm mươi năm mươi.
Nhưng bọn họ không biết là , vì sợi dây tơ hồng gắn kết giữa hai người ngoài ý muốn đã đứt lìa, đưa đến đường tình của bọn họ phải lặp lại một lần nữa.
Từng chi tiết trong cuộc sống và tình cảm hiện nay, bọn họ đều đã từng trải qua, chỉ là sợi dây tơ hồng gắn kết bọn họ lại tạo thành một thời gian trống không, cho nên là ai cũng không thể nào hiểu nổi tại sao đối với tất cả bọn họ đều có cảm giác quen thuộc đến vậy.
Khác nhau chính là, bọn họ trở nên thường hay nằm mơ, hơn nữa giấc mơ cũng rất giống nhau.
Khi bọn họ nhớ lại những gì đã trải qua, những đoạn ký ức kia họ cho rằng quá đỗi chi tiết, sẽ rất nhanh xuất hiện trong giấc mơ.
Mới đầu bọn họ cũng không biết chuyện người kia cũng nằm mơ, cho đến một ngày Khúc Man Lăng tỉnh dậy, nói với Nhậm Khuê Ung: “Chào buổi sáng, em đã mơ một giấc mơ.”
“Thật trùng hợp, tối hôm qua anh cũng nằm mơ.”
“Anh mơ thấy gì vậy?”
“Em mơ thấy gì vậy?”
Hai người trăm miệng một lời hỏi.
“Em mơ thấy chuyện tuần trước anh từ Hongkong trở về, sau đó chính là một chút chuyện sinh hoạt mấy ngày nay của chúng ta...”
Khi Khúc Man Lăng nói ra giấc mơ của mình một lần, Nhậm Khuê Ung giật mình cũng nói chi tiết của giấc mơ mình, bởi vì hai người cùng mơ một giấc mơ giống nhau như đúc.
“Woa, thì ra chúng ta yêu đối phương đến nỗi ngay cả trong giấc mơ cũng muốn yêu thêm một lần nữa đấy!”
Nhậm Khuê Ung vốn đang suy nghĩ đến giấc mơ ly kỳ mà cả hai người đều mơ thấy được kia, nhưng bị Khúc Man Lăng nói chen vào làm anh cắt đứt mạch suy nghĩ, nên cũng không còn nghĩ nhiều nữa.
Nếu như theo lời cô, bọn họ ngay cả trong mộng thật sự cũng muốn yêu nhau thêm một lần.
Bọn họ ngay cả trong mộng thật sự cũng muốn yêu nhau thêm một lần?
Khúc Man Lăng vốn là ngây thơ mà cho là như thế, nhưng mà một tháng sau buổi sáng hôm ấy, Nhậm Khuê Ung lại mở miệng nói chuyện anh nằm mơ thì cô cũng không dám suy nghĩ ngây thơ nữa.
Anh nói chuyện trong giấc mơ, cũng là những đoạn tình cảm mà bọn họ đã trải qua cách đây không lâu.
“Dạo này em còn nằm mơ nữa không?”Anh hỏi.
“không có, em không có nằm mơ.” Khúc Man Lăng nói dối. “Vậy thì...... Ngoại trừ anh mơ thấy những chuyện chúng ta đã trải qua với nhau, anh có mơ thấy tương lai không? Tương lai của chúng ta.”
“Tương lai trái lại không có.” Nhậm Khuê Ung cho là cô muốn nghe lời nói tốt đẹp, vì vậy khoác lên vai cô tự tin nói: “Tương lai thì không cần mơ đi! Nhất định chúng ta sẽ hết sức trọn vẹn, bởi vì chúng ta yêu nhau như vậy mà!”
Anh hôn lên gương mặt cô một cái, sau đó thật không thỏa mãn lại muốn hôn lên môi cô, lại bị cô đẩy ra.
“Đừng nghịch nữa, hôm nay công việc của anh rất nhiều, công việc của em cũng rất nhiều, chúng ta không thể phí phạm thời giờ nữa, mau dậy chuẩn bị đi làm nào!” Nói xong, Khúc Man Lăng dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống giường chạy như bay vào nhà tắm, giả vờ chuẩn bị kỹ lưỡng để ra cửa làm việc, nhưng thật ra là dùng chuyện này để che giấu tâm tình cô đang rất hoang mang sợ hãi.
Thật ra thì hôm nay cô cũng mơ một giấc mơ giống vậy, cô đã từng mơ rất nhiều giấc mơ, khi đó toàn bộ diễn biến trong giấc mơ cô hoàn toàn không nhớ rõ, điều duy nhất nhớ đó là, cảnh cuối cùng khi kết thúc giấc mơ ấy chính là đoạn đáng sợ mình bị đâm chết...... Giấc mơ kia chân thực đến phát sợ, cô vẫn không thể quên được.
Lúc ấy bên tai nghe được tiếng gọi tê tâm liệt phế của một người đàn ông thét gọi tên cô, sau đó cô cũng nhớ lại, giọng nói của người đàn ông kia...... Chẳng phải là của Nhậm Khuê Ung sao?
Cho nên rất dễ biết được, đó là giấc mơ sau này, cũng chính là tương lai...... Của bọn họ.
Không, đây chẳng qua là một giấc mơ, cho nên không cần để anh biết giấc mơ đáng sợ này.
Vì vậy, Khúc Man Lăng cũng không hề nói tới chuyện có liên quan đến giấc mơ nữa, cuộc sống vẫn như cũ trôi qua vui vẻ, hạnh phúc, cho đến khi Khúc Man Âm tiến vào trong cuộc sống của bọn họ -
Tất cả lại không ngừng trình diễn một lần nữa, bất kể là Nhậm Khuê Ung hay Khúc Man Lăng, trong đó cũng bao gồm sự xuất hiện của Khúc Man Âm, cùng với thời gian sinh hoạt của cả ba người, giống như quay ngược lại trình diễn lần nữa, bất kỳ một chi tiết nhỏ nào cũng không có bỏ sót.
Tình cảm cố chấp của Khúc Man Âm, Nhậm Khuê Ung nghi ngờ suy đoán kết quả, tình tiết Khúc Man Lăng hiểu lầm đều lại diễn ra một lần nữa.
“Chị, nói một câu đi có được không?”
“Chị biết rồi là chị hiểu lầm hai người, thật xin lỗi.”
“Không cần nói lời xin lỗi với bọn anh......”
“Em tin hai người, chỉ là bây giờ trong lòng em rất rối, em cần bình tâm lại đã.”
Khúc Man Lăng đứng dậy đi về phía cửa, chỉ thấy hai người trong nhà mang vẻ mặt khẩn trương muốn cất bước theo cô.
“Đừng đi theo, em chỉ muốn đi xuống lầu dạo chút thôi, để một mình em bình tâm lại một chút.” Cô mở cửa chính đi ra ngoài. “Chờ một lát em sẽ trở về, đừng lo lắng.”
Lại một lần nữa, Khúc Man Lăng bắt đầu bước chầm chậm không mục đích đi theo những người trên đường, đầu tiên là đến cửa hàng tiện lợi cách nhà mình khoảng trăm mét, rồi lại cứ tiếp tục bước đi......
Rồi sau mười phút đi đường, Khúc Man Lăng xoay người trở về.
Tâm tình đã dần dần trở lại, vừa nãy Khúc Man Âm đã giải thích rất đầy đủ rõ ràng, nhớ lại những dấu hiệu để lại lúc trước, tất cả cùng với lời nói của em ấy hoàn toàn hợp lý, em ấy không nói dối, cũng không có ai làm ra chuyện có lỗi với cô.
Bây giờ theo con đường này đi về nhà, cô muốn cô có thể tiếp nhận tất cả.
Vừa nãy Khúc Man Âm cũng nói, bởi vì có Nhậm Khuê Ung giúp đỡ, bây giờ em ấy không còn suy nghĩ lung tung gì đó nữa, điều này cô cũng tin.
Đi được một lát, cô cũng vừa đi qua khỏi cửa hàng tiện lợi chỉ cần đi khoảng trăm mét nữa thôi là có thể về đến nhà, có thể hảo hảo mà nói chuyện với hai người bọn họ một tiếng “Em không sao” rồi.
Nhưng cô không biết là, lần trước khi cô muốn nói ra một câu “Em không sao” kia cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng, bởi vì đột nhiên sau lưng nghe thấy có người không ngừng gọi lớn.
Khúc Man Lăng lắng nghe mới nghe rõ được người kia nói “Ăn cướp!”
Nghe từ “Ăn cướp” kia, Khúc Man Lăng theo bản năng dừng bước lại, cũng xoay người nhìn về phía phát ra tiếng kêu kia.
Chỉ thấy một chàng trai mặc đồng phục nhân viên phục vụ đuổi theo một gã đàn ông gầy gò, miệng lớn tiếng nói ăn cướp.
Cảnh này...... Đã từng xuất hiện trong giấc mơ đáng sợ của cô!
Trong giấc mơ bởi vì không phản ứng nhanh chóng, mà bị tên cướp bắt, cuối cùng không may bị dao đâm chết đi......
Không, giấc mơ này không thể là thật, cô không muốn chết, cô từng nói muốn cùng Nhậm Khuê Ung cùng hưởng thiên trường địa cửu, cô không thể chết được.
Ý nghĩ mãnh liệt lao nhanh đến, vốn là sau một giây con dao găm mạnh mẽ sẽ đặt lên cổ cô, trong nháy mắt cô lại phản ứng, cô dùng động tác trước nay chưa từng có né sang bên cạnh, cô mới phát hiện dị trạng ở phía trước cách đó không xa, bọn họ đều rõ ràng thấy ý đồ của tên cướp muốn uy hiếp Khúc Man Lăng nhưng lại bị cô ngăn chặn.
Khúc Man Lăng bị hoảng sợ đến rít gào lên, mà động tác của Nhậm Khuê Ung cũng rất nhẹ nhàng tới đẩy đầu người đàn ông đó.
Anh đè tên cướp xuống mặt đất, mà người nhân viên phục vụ lúc ban đầu đuổi theo gã đàn ông đó thấy thế, cũng vội vàng giúp anh áp chế.
Những người đi đường vội vã gia nhập hàng ngũ bắt cướp, sau khi xác định gã đàn ông đó không chạy thoát được, lúc này Nhậm Khuê Ung mới buông tay ra, bằng tốc độ nhanh nhất đi tới bên cạnh Khúc Man Lăng đang rất hoảng sợ.
“Có chỗ nào bị thương không?” Anh nhanh chóng tìm kiếm xem trên người cô bị thương gì không, may mắn là không tìm thấy gì.
“Em không có chết.......” Từ trong cảm giác hoảng sợ Khúc Man Lăng dần hồi phục lại, sự thật vẫn còn sống làm cho cô không nhịn đực kích động mà rơi nước mắt.
“Em đang nói gì vậy? Cố ý muốn hù chết anh sao?” Nhậm Khuê Ung tức giận hừ hừ, ngay sau đó ôm cô vào ngực thật chặt.
Bây giờ, người sợ chuyển thành Nhậm Khuê Ung rồi, chỉ thấy hai tay anh ôm chặt lấy cô càng ngày càng không ngừng run rẩy.
Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa anh có thể sẽ thật sự mất đi cô......
Vừa nãy anh nhìn thất rất rõ, nếu không phải cô lắc mình nhanh tránh kịp, tình huống bây giờ chắc chắn sẽ rát tồi tệ rồi......
“Làm người phải biết giữ lời, đã nói thì nhất định phải làm, em cũng chưa quên em đã từng đồng ý gì với anh đó chứ?”
Khúc Man Lăng chôn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong ngực Nhậm Khuê Ung, nước mắt chưa từng dừng lại, nhưng vẫn nghe rõ câu hỏi của anh.
Cô lắc đầu, ý nói cô chưa từng quên lời mình từng nói.
“Nói ra, anh muốn nghe em nói một lần nữa.” Nhậm Khuê Ung cầu xin.
Bây giờ anh rất cần lấy được một cái yên tâm, mà chuyện này chỉ có cô mới có thể làm được.
“Chúng ta muốn cùng nhau sống đến răng long đầu bạc, ai cũng không được rời khỏi ai, em.....không rời khỏi anh, còn có......“Em không sao” rồi!”
Cát Nguyên Hiên
Phạm Tĩnh Hỉ
Lang Tử Không
Miêu Thư Điềm
Nhậm Khuê Ung
Khúc Man Lăng
Nhìn cuốn sổ ghi chép nhân duyên đã hiện tên lên đầy đủ, Nguyệt Lão rốt cuộc cũng đã nở nụ cười đã lâu không thấy.
Tất cả những nhân duyên tốt ngoài ý muốn bị cắt đứt tất ả đều một lần nữa trở lại, hiện giờ lão không cần phiền lòng sẽ phải làm sao để cứu chữa việc làm sai lầm của hai người kia nữa, người tay mơ mới vào nghề như lão cuối cùng cũng có thể tiếp tục yên bình mà làm việc của lão rồi.
Nguyệt Lão an tâm cầm cuốn sổ ghi chép nhân duyên lật đến trang kế tiếp,tay trái cũng cầm mấy sợi dây tơ hồng chuẩn bị gắn lên nơi thuộc về hạnh phúc bên kia, nhưng mới vừa chuẩn bị gắn, tơ hồng trong tay lại rung động nhè nhẹ rơi xuống.
Cảm giác rung động này giống như có người giật nhẹ dây tơ hồng lão đang cầm trong tay cảm giác ấy giống như sợi dây tơ hồng lúc trước chớp mắt đã đứt lìa vậy......
“Nguy rồi!” Một tiếng nói cực kỳ quen thuộc lại vang lên bên tai Nguyệt Lão. “Cái này......Tiểu Lão Đệ thật xin lỗi, bà vợ của tôi lại gây phiền toái thêm cho chú nữa rồi......”
Trong tai vang lên tiếng nói, Nguyệt Lão một câu cũng không nghe lọt, lão chỉ ngây ngốc nhìn dây tơ hồng lão mới vừa cột lên, lại......Đứt?!
Lão đã cột chắc sợi dây tơ hồng mà lại đứt! Đứt, đứt, đứt, đứt......
“Bà vợ lỗ mãng này của tôi, một câu xin lỗi cũng không nói với Tiểu Lão Đệ chú, tôi sẽ đi tóm bà ta về nhận lỗi với chú ngay.”
“Tôi không muốn các người nói xin lỗi!” Nguyệt Lão cắn răng, sắc mặt vốn đã hiền hòa trở lại, lúc này trong nháy mắt cũng đã trở nên dữ tợn.
Lão phẫn hận vứt bỏ đoạn dây tơ hồng đã bị đứt kia, tay đang cầm cuốn sổ ghi chép nhân duyên dùng sức ném vào mặt ông thổ địa.
“Ông đây mặc kệ rồi!”
HOÀN CHÁNH VĂN.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.