Hơi thở của tôi bỗng dưng dồn lên đỉnh đầu, mặt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng.
Tôi quay đầu tìm kiếm đồ vật xung quanh.
Tiểu Hầu gia: "Hề Hề, nàng đang tìm gì vậy?"
Tôi: "Tìm đồ để đánh anh."
"Trong phủ có thước kẻ, về với ta đi, để nàng đánh cho đủ."
Vẫn không chịu từ bỏ sao?
Cái gì mà Chúng Diệu môn.
Quỷ mới biết sau khi tôi vào đó rốt cuộc sẽ ra sao, dù sao tôi biết không thể hoàn toàn tin lời anh.
"Anh muốn tôi vào cái cửa đó đến vậy sao? Tôi khuyên anh nên bỏ ý định đó đi, tôi c.h.ế.t cũng không đi đâu, trừ khi anh dùng gậy đánh tôi ngất rồi vác vào!" Tôi hơi mất bình tĩnh.
Trên khuôn mặt vạn năm không đổi của Tiểu Hầu gia hiện lên vẻ như vừa được khai sáng.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, ngón cái xoa xoa cằm, có vẻ đang suy nghĩ về tính khả thi của vấn đề này.
Tôi rùng mình, liên tục lùi lại vài bước ôm lấy mình.
"Dừng lại! Anh, anh đừng có lại đây. . ."
Thấy anh xắn tay áo lên, vung tay múa chân, không biết là cố tình dọa tôi, hay thực sự định làm vậy.
Tôi sợ hãi vội vàng đầu hàng: "Được rồi được rồi! Có gì từ từ nói, tôi sẽ đi với anh. . . Tôi cũng muốn xem cái Chúng Diệu môn đó rốt cuộc là cái quái gì!"
30
Tiểu Hầu gia dẫn tôi đến một khu phố cổ đầy không khí cổ xưa. Nơi này không sánh được với sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-vi-tieu-hau-gia-luon-cho-doi-toi/3650897/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.