20
Tôi ho đến mặt mày đỏ bừng, vừa ngước mắt lên đã thấy Tiểu Hầu gia rút một tờ khăn giấy đưa cho tôi.
Tôi vội vàng chụp lấy lau miệng, kinh ngạc hỏi: "Anh, anh không phải là người cổ đại sao? Sao lại biết nói tiếng Anh?"
Tiểu Hầu gia tao nhã ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh tôi: "Hề Hề, ta đã hơn một nghìn tuổi rồi."
Ý trong câu nói này có lẽ là: Một vị Hầu gia có thâm niên như ta đây, có gì mà ta không biết chứ?
Tôi càng cảm thấy xấu hổ vì sự che đậy vụng về của mình ban nãy.
Tiểu Hầu gia nhìn thấy chiếc quạt tròn tôi mới mua, cầm lên ngắm nghía.
"Đây là chiếc quạt nàng yêu thích nhất trước kia."
Tôi: "Khụ khụ, mua đại ở vỉa hè thôi."
"Ở nhà còn rất nhiều đồ của nàng ngày xưa, muốn theo ta về xem thử không?"
Tôi im lặng không đáp.
Anh ta đang dụ tôi vào cửa.
Lần trước anh ta nói gì đó về Chúng Diệu môn, bảo tôi vào đó sẽ tìm lại được ký ức kiếp trước. Thực ra tôi cũng muốn thử xem, liệu mình có thật sự là Ngư Hề không, vào cửa là có thể kiểm chứng. Nhưng tôi không quên câu nói tiếp theo của anh ta —
Vào cửa rồi có thể mãi mãi ở bên nhau. Cũng có nghĩa là, sẽ biến thành người giống như anh ta phải không?
Thế nhưng cho đến giờ tôi vẫn chưa biết anh ta là người hay quỷ.
Đã sống hơn một nghìn năm rồi, chắc là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-vi-tieu-hau-gia-luon-cho-doi-toi/3650894/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.