Phủ Trung Dũng hầu rộng lớn giăng đèn kết hoa nhưng lại vô cùng yên ắng, người hầu đi qua đi lại không dám gây ra tiếng động vì sợ làm ồn thì chủ tử sẽ trách phạt.
Lúc này, trong chính viện, một ca nhi mặc áo cưới đang quỳ lạy cáo biệt mẹ của mình.
*Theo đúng phải gọi là "đích mẫu", chỉ vợ chính thức của Trung Dũng hầu, nhưng bà cũng là thân sinh của thụ nên mình gọi là mẹ luôn.
Trung Dũng hầu phu nhân rưng rưng nước mắt nắm chặt đôi tay mảnh khảnh:
- Hàm ca nhi, hôm nay chúng ta từ biệt, không biết đến khi nào mới có dịp gặp lại. Nếu không phải do đất nước suy vong thì mẹ con ta đã không phải chịu cảnh chia ly như thế này. Sau này, con phải nhớ kỹ, dù có chuyện gì đi nữa cũng phải tự bảo vệ bản thân, sau nữa mới là giúp đỡ phu quân, nuôi dạy con cái, làm tốt trách nhiệm của một đương gia chủ mẫu.
- Vâng con hiểu rồi, con sẽ ghi nhớ lời mẹ dạy. - Ca nhi xinh đẹp mặc áo cưới đỏ rực nức nở nghẹn ngào.
Trung Dũng hầu phu nhân nước mắt lưng tròng, dịu dàng vỗ nhẹ mái tóc đen dài của Thẩm Tự Hàm:
- Đừng để bản thân bị thương tổn, những gì cần dạy mẹ đã truyền đạt hết cho con rồi, sau này con phải tự bước đi trên con đường của chính mình.
- Vâng, con sẽ không khiến mẹ thất vọng. - Thẩm Tự Hàm gật gật đầu, những sợi tua rua của trâm cài trên tóc cũng đong đưa theo.
- Con trai ngoan của mẹ... - Không hiểu sao trong lòng bà cứ thấy không yên tâm. Tháo chiếc vòng ngọc bích trên tay mình xuống, bên trên còn khắc một chú chim nhỏ, sau đó bà đeo vào tay Thẩm Tự Hàm. - Vật này là của bà ngoại con truyền lại cho mẹ, bây giờ mẹ giao nó lại cho con.
- Chiếc vòng này là vật quý nhất của người mà. - Thẩm Tự Hàm lắc đầu. - Mẹ cứ giữ đi ạ.
- Chỉ là vật ngoài thân thôi, đến lúc chết cũng không mang theo được. Con mang theo bên người đi. Đường đến Sở quốc xa xôi, mẹ không thể đi theo con, mang nó con sẽ thấy như có mẹ ở bên. - Trung Dũng hầu phu nhân nói.
- Vâng. - Cuối cùng, Thẩm Tự Hàm cũng nhận chiếc vòng tay đó.
Thẩm Tự Hàm là đích ca nhi của Trung Dũng hầu. Đến tuổi nghị hôn, có không biết bao nhiêu vương tôn quý tộc cho đến thương nhân gia tài bạc vạn muốn cưới cậu, bà mai vào cửa nườm nượp. Số người muốn cưới cậu xếp hàng dài từ phía đông sang phía tây kinh thành. Tiếc thay, vận nước suy yếu, trước đó một năm lại càng lụn bại hơn vì chiến tranh với Sở quốc, hơn nữa còn mất đi một tòa thành, dân chúng lưu lạc khắp nơi. Nhân cơ hội đó, quốc chủ Sở quốc ngỏ ý chỉ cần gả "Đệ nhất ca nhi Tề quốc" cho Sở quốc thì chẳng những bọn họ sẽ trả lại thành trì đã chiếm mà còn không tấn công Tề quốc trong vòng hai năm kế tiếp.
Lão Hoàng đế vô năng, quyền hành đều nằm trong tay Thái hậu từ lâu. Bà ta mượn tay Hoàng đế ra một đạo thánh chỉ, đẩy Thẩm Tự Hàm đi hòa thân.
Người nhà họ Thẩm rưng rưng nước mắt tiễn cậu lên kiệu hoa, Trung Dũng hầu còn tự tay chọn hơn trăm hộ vệ theo đoàn người đưa tân nương xuất giá.
Không riêng gì người của hầu phủ, những người đã từng muốn cưới Thẩm Tự Hàm cũng lũ lượt kéo ra cổng thành dõi theo đội ngũ đưa dâu kia. Bọn họ vừa tiếc vừa hận vì Đệ nhất ca nhi của Tề quốc lại bị gả đi Sở quốc, bởi lão Hoàng đế Sở quốc kia lại là một lão già dê tàn độc, thật là tội nghiệp cho ca nhi quốc sắc thiên hương kia.
Âu cũng là số mệnh rồi.
Sau khi ra khỏi thành, Thẩm Tự Hàm được đổi từ kiệu hoa sang xe ngựa, trên đường xe chạy lắc lư khiến cậu bị váng đầu chóng mặt.
Chính ngọ ngày thứ bảy của hành trình, đoàn đưa dâu đang chuẩn bị tìm một nơi nghỉ tạm. Núi rừng yên ắng lại bốc lên mùi máu tanh nồng đậm khiến mọi người không rét mà run.
Đột nhiên, từ trong rừng, một đám người xông ra, đòi chém đòi giết đoàn đưa dâu của Thẩm Tự Hàm. Hai bên lao vào đánh nhau, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Thẩm Tự Hàm siết chặt lòng bàn tay, khẩn trương hỏi tỳ nữ bên ngoài:
- Mặc Trúc, có chuyện gì thế?
- Chủ tử, đang đánh nhau, cậu cứ ở yên đó, đừng bước ra! - Tỳ nữ hô lên.
Nhưng khi cô vừa dứt lời, xe ngựa chở Thẩm Tự Hàm đột nhiên chuyển động bởi có một con ngựa bị giật mình khi sơn tặc chém trúng chân, nó hoảng loạn cắm đầu chạy về phía trước. Bên trong, cậu nhanh chóng bám chắc vào thành xe để tránh cho mình bị ngã nhào.
Phu xe không biết đã trốn đâu mất nên hiển nhiên Thẩm Tự Hàm không thể điều khiển dây cương. Bánh xe cán qua một hòn đá làm cho cả người cậu ngã nhào qua một bên, đầu đập vào khung cửa sổ. Dường như con đường trước mặt càng ngày càng gập ghềnh, chỉ nghe thấy âm thanh sột soạt của cành lá đập vào thân xe. Cửa xe đột nhiên bị bung mở, Thẩm Tự Hàm bị xóc nảy đến mức không thể chịu được nữa. Ngựa càng chạy càng nhanh, khi cậu cho rằng mình sắp được cứu thì đột nhiên, mặt đất bên dưới lại biến thành khoảng không, cả ngựa và xe cùng rơi xuống vách núi.
Thẩm Tự Hàm cả người đau nhức bị văng ra khỏi xe. Trước khi hai mắt nhắm lại, cậu nghĩ rằng nếu như mình chết đi thì có phải sẽ không bị bắt gả cho quốc chủ Sở quốc hay không.
**********
Buổi tiệc vừa chấm dứt, nhà họ Thiện đã xảy ra một chuyện dở khóc dở cười, trở thành đề tài bàn tán của toàn bộ người trong giới thượng lưu.
Hóa ra đó là tranh chấp giữa một cậu trai trẻ và một quý cô nhà giàu, còn đối tượng tranh giành của họ chính là cậu tư Thiện Kỳ Vân - con của bà Ba nhà họ Thiện.
Cậu trai không biết tên này giễu cợt quý cô thích Thiện Kỳ Vân rằng cô không bằng cậu ấy còn cô gái nọ lại không ưa gương mặt cùng thái độ khoe khoang hống hách của cậu ta. Thế là hai người lao vào đánh nhau, mà con gái đánh nhau thường dùng chiêu nắm tóc và cào mặt là chính. Cậu trai nọ không đánh lại cô gái mang giày cao gót kia nên trong lúc bất cẩn đã bị đẩy ngã vào bể bơi.
Toàn bộ những vị khách dự tiệc đều nghĩ cậu ta biết bơi, nhưng không ngờ cả một lúc lâu sau cũng không thấy động tĩnh. Đến lúc đó mới có người cứu cậu khỏi hồ bơi kia, nếu trễ thêm năm phút thôi là mạng cậu coi như xong.
Chủ nhân buổi tiệc lập tức gọi xe cứu thương, đưa cậu đến bệnh viện, cuối cùng cũng cứu được cậu khỏi tay tử thần.
Lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nhất là cô gái vừa tranh chấp với cậu xong.
Đứng ở ban công lầu hai và thấy hết mọi chuyện, Lưu Thản nhìn Thiện Kỳ Hoàn đang đứng bên cạnh:
- Vị hôn phu của cậu suýt nữa thì chết đuối kìa, sao cậu không có tí phản ứng nào thế?
- Cậu muốn tôi phản ứng thế nào? Đau khổ rơi lệ hay khóc lóc vật vã? - Thiện Kỳ Hoàn liếc bạn thân của mình một cái.
Không ai ngờ rằng họ Thẩm kia lại không biết bơi.
Lưu Thản hào hứng hỏi anh: "Cậu ta thích em trai Kỳ Vân của cậu mà cậu cũng không ngại à?"
Thiện Kỳ Hoàn buông ly rượu: "Tên đó là do ông già của tôi ép buộc tôi phải lấy, tôi để ý cái gì chứ? Sau này chúng tôi chắc chắn sẽ thân ai nấy lo, bởi tôi chỉ là công cụ báo ơn của ông ta mà thôi."
Bởi vì không phải trưởng cũng không phải út nên hiển nhiên sẽ trở thành công cụ cho người khác.
**********
Sau khi tỉnh tại, Thẩm Tự Hàm cảm thấy cổ họng khô rát, đau nhức toàn thân. Ý thức dần hồi phục, cậu từ từ mở hai mắt khô khốc ra, đập vào mắt cậu chính là một mảng trắng xóa, thậm chí còn ngửi được mùi hương xa lạ, vừa gay mũi vừa khó chịu.
Có ai đó hỏi cậu cảm thấy thế nào, còn vạch mí mắt cậu ra.
Ở đây cái nào cũng lạ lẫm quá!
Vừa rồi, người vạch mí mắt cậu là một chàng trai tóc ngắn mặc một bộ áo trắng. Ca nhi và nữ nhi được xem như nhau, nghĩa là khác với nam tử, đều thụ thụ bất thân. Sao người kia lại chạm vào cậu chứ?
Hình như như người kia đã tập thành thói quen, anh ta là đại phu nhỉ?
Đây là đâu? Không phải mình đã chết rồi à? Bọn họ là ai?
Đầu óc Thẩm Tự Hàm hỗn loạn, còn khủng hoảng hơn khi hay tin phải gả cho bạo quân.
Nhìn những người này đi tới đi lui, tạm thời không có ý xấu với mình, cậu mới từ từ bình tĩnh lại, lắng nghe âm thanh của họ.
Cậu nằm trên một chiếc giường toàn màu trắng, ngồi trước mặt là một người phụ nữ búi tóc. Bà ta mặc một bộ váy mỏng ôm sát người, trang điểm rất kỹ, tô son đỏ thắm.
Trong mắt Thẩm Tự Hàm, người này mặc đồ quá khiêu gợi. Tuy nhiên, ở Tề quốc, có không ít phụ nữ có địa vị cũng mặc như thế ra đường, chỉ có ca nhi là ăn mặc tương đối kín đáo hơn một chút.
Cậu chưa từng đến nơi nào như nơi này, có lẽ cách ăn mặc của người phụ nữ kia là điểm đặc biệt ở đây, càng nghĩ càng thấy hợp lý.
Từng tiếp xúc với không ít người nên Thẩm Tự Hàm có thể nhận ra sự không hài lòng trong ánh mắt của đối phương.
Lúc cậu còn đang suy đoán thân phận của vị kia, bà ta đã lên tiếng trước, giọng nói mang theo vài phần trách móc:
- Tự Hàm, vài ngày nữa cậu sẽ kết hôn với Kỳ Hoàn, phải chú ý thân phận của mình một chút chứ. Chú Thiện của cậu dặn là kể từ hôm nay trở đi, cậu phải ở lại biệt thự này tĩnh dưỡng, chờ sau khi kết hôn với Kỳ Hoàn rồi thì muốn làm gì làm. Cậu xem, mặt đã bị cào thành mèo hoa rồi. Việc gì phải thế chứ, cậu phải biết rõ cái gì thuộc về mình còn cái gì không.
Người phụ nữ kia là Đoàn Thu Huệ - vợ thứ ba của Thiện Thiên Phong.
Theo lời nói của bà ta, Thẩm Tự Hàm đưa tay lên mặt sờ sờ, quả nhiên trên cằm có một cái gì đó cộm cộm, ấn vào là đau rát. Cậu bị thương ư?
- Điều dưỡng đã thoa thuốc cho cậu rồi, vết thương nhỏ này sẽ không để lại sẹo, mấy ngày nữa sẽ khỏi, tốt nhất là cậu đừng sờ nó nữa. - Đoàn Thu Huệ nói.
Thẩm Tự Hàm buông tay xuống. Mặt cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng có vết sẹo nào.
Lúc này, cậu cảm thấy hơi mê man, cậu rớt xuống núi và được người ta cứu à?
Ánh mắt Đoàn Thu Huệ có hơi sốt ruột nhưng vẫn cố gắng giữ hình tượng của mình:
- Nếu không có gì muốn nói thì chúng ta về biệt thự thôi.
Dù cả người đau nhức nhưng Thẩm Tự Hàm vẫn có thể đứng dậy được, đại khái là không có gì đáng ngại lắm.
Đi bên cạnh người phụ nữ kia còn có một phụ nữ hơn buốn mươi, cậu đoán đó là tỳ nữ của vị kia.
Người phụ nữ kia dẫn Thẩm Tự Hàm lên một chiếc xe do một người điều khiển mà không cần đến ngựa kéo, rồi sau đó không thèm để ý đến cậu nữa.
Thẩm Tự Hàm ngồi im nhìn ra cửa sổ xe, trong lòng lại nổi sóng ầm ầm. Ở cái nơi lạ hoắc lạ huơ này, cậu không biết phải theo ai đây.
**********
Hai người kia dẫn Thẩm Tự Hàm từ một nơi kỳ lạ sang một nơi kỳ lạ khác. Hiện giờ nơi này có thể tạm gọi là "chỗ ở".
Ngôi nhà này rất nhỏ, chia làm ba tầng, kiến trúc nội thất khá đặc biệt, bên trong bày trí rất xa hoa, khá giống đồ của người Tây Dương. Thế nhưng họ lại nói cùng một ngôn ngữ với cậu, vậy rốt cuộc đây là đâu?
Dọc đường đi, Đoàn Thu Huệ chưa hề nghe Thẩm Tự Hàm nói câu nào, bà ta còn nghĩ rằng cậu bị chuyện suýt chết đuối tối hôm qua dọa sợ.
- Trong khoảng thời gian này cậu ở lại đây đi, không cần làm phải làm gì khác ngoài việc suy ngẫm lại những việc mà mình đã làm trước kia. Để chuẩn bị cho hôn lễ vào tuần sau, chị Kiều sẽ ở lại đây chăm sóc cho cậu.
Thẩm Tự Hàm cố gắng học giọng nói của đối phương: "Hôn lễ?"
Rốt cuộc Đoàn Thu Huệ cũng nói mục đích của mình:
- Sao? Cậu thật sự muốn kết hôn với Kỳ Vân à? Tự Hàm, chú Thiện của cậu đồng ý chăm sóc cậu là vì lòng hảo tâm của ông ấy. Thế nhưng Kỳ Vân nhà tôi lại không phải là người mà cậu có thể với tới. Sau này nó sẽ kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối. Thật ra Kỳ Hoàn cũng không thua kém gì đâu, sau khi kết hôn thì hãy sống với nhau cho tốt.
Mặc dù được Thiện Thiên Phong nhờ đến giúp đỡ nhưng bản thân Đoàn Thu Huệ cũng có mục đích riêng, đó là nghĩ cách để Thẩm Tự Hàm không còn bám lấy con của bà nữa. Thằng nhóc đó chỉ là con của một gia đình bị phá sản, lại còn là một đứa phá của, khác xa một trời một vực với con bà. Bà nhất định phải ngăn cản Thẩm Tự Hàm đề cập chuyện kết hôn cùng Thiện Kỳ Vân với Thiện Thiên Phong, tránh hủy đi tương lai của hắn.
Nghe người phụ nữ kia nói xong, Thẩm Tự Hàm bình tĩnh hơn nhiều. Cậu nghe được hai ý chính trong lời nói của bà ta. Thứ nhất, người này không hài lòng về cậu, hiện giờ bà cảnh cáo cậu, hy vọng cậu sẽ không liên hệ với con trai bà ta nữa. Thứ hai, cậu đã có hôn phu, vài ngày nữa sẽ thành thân.
Nếu là Thẩm Tự Hàm của trước kia, khi nghe được những lời cảnh cáo ấy, cậu sẽ không thèm để ý, thái độ lại càng kiêu căng hơn. Nhưng hôm nay, Thẩm Dữ Hàm lại im lặng, không thèm phản bác. Đoàn Thu Huệ cho rằng cậu đã hiểu nên bà ta hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Sau khi tiễn bà ta ra cửa, chị Kiều quay trở lại biệt thự.
Tuy nơi này là khu biệt thự nhưng lại là nơi mới xây dựng, đường vẫn chưa làm xong, có thể vào ở nhưng nếu đi lại mà không có xe thì khá là bất tiện, ngay cả taxi cũng không có. Đoàn Thu Huệ cố tình đưa Thẩm Tự Hàm đến nơi này với mục đích chính là để ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài, ngay cả di động cũng không đưa, chỉ nói với cậu rằng nó đã bị hư vì ngày hôm qua rớt vào trong bể bơi rồi.
Nhưng hiện giờ, Thẩm Dữ Hàm hoàn toàn không biết di động là cái gì.
Sau khi Đoàn Thu Huệ đi khỏi, cậu ngồi trên sô pha, nói với người mà bà ta phái tới trông chừng mình:
- Chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa một chút.
- Cậu nói gì? - Chị Kiều hất cằm.
- Không phải ngươi đến hầu hạ ta à? - Thẩm Tự Hàm thản nhiên nhìn cô ta.
Cho rằng Thẩm Tự Hàm vẫn còn tức chuyện của bà Ba nên giận cá chém thớt lên người mình, cô ta tức giận đến run cả người, giọng điệu không được tốt cho lắm:
- Chuẩn bị nước thì có gì khó chứ, cậu không tự làm được à?
Trông chừng đồng nghĩa với hầu hạ hả?
Thẩm Tự Hàm đặt hai tay lên đùi, nhìn từng ngón tay thô ráp, cậu lại lật bàn tay mình lên xem, ngón trỏ và ngón giữa tay phải hơi ngả vàng. Cậu giơ tay lên ngửi thử, mùi này cậu từng thấy ở một ông lão hút nha phiến. Khi đó cậu chỉ đi ngang qua thôi nhưng cũng không thích mùi này lắm.
Đây không phải bàn tay của cậu.
Tay cậu sẽ không có mùi thuốc lá, càng không thô ráp như vậy, chỉ vuốt thôi đã thấy khó chịu rồi.
Tự nhiên chị Kiều cảm thấy có chút áp lực, thầm nghĩ không thèm so đo với thằng nhóc này.
Thẩm Tự Hàm lại nói thêm: "Chuẩn bị quần áo cho ta."
Chị Kiều lại càng đi nhanh hơn.
Lúc này Thẩm Tự Hàm mới từ từ đi theo cô ta lên lầu.
Sau khi xả nước, chị Kiều gọi Thẩm Tự Hàm vào tắm. Tức thì tức, nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành.
Trước bồn rửa trong phòng tắm có một chiếc gương, lúc này Thẩm Tự Hàm mới có cơ hội nhìn rõ gương mặt hiện giờ của mình.
Cậu bị người trong gương dọa sợ, gương mặt này không khác mặt cậu là mấy, nhưng lại cũng có điểm khác. Tóc người này ngắn, lại nửa vàng nửa đen, làn da sạm màu, thậm chí còn hơi đen, chứng tỏ quanh năm suốt tháng không hề được chăm sóc, trên cằm còn có một vết sẹo vừa kết vảy, chắc là bị người ta cào khi đánh nhau, vành tai trái của cậu đeo ba cái khuyên tai màu đen, vành tay phải lại đeo bốn cái khuyên tai màu bạc, trên cổ còn đeo một sợi xích bự bằng vàng.
Cậu không thể hình dung ra nổi rốt cuộc đây là phong cách gì, nhìn cỡ nào cũng thấy khó chịu. Thẩm Tự Hàm không còn kinh ngạc nữa, cậu khẽ nhếch miệng, tháo toàn bộ khuyên tai và vòng cổ xuống. Những cái này đều không phải là phong cách yêu thích của cậu.
Bước vào bồn tắm, Thẩm Tự Hàm nhìn cái van mà chị Kiều vừa mở. Cậu xoay xoay nó như vừa nãy, vặn tới vặn lui, cuối cùng cũng học được cách mở.
Thế giới này thần kỳ quá!
Kệ nhỏ bên cạnh xếp một hàng chai lọ, có cả gội đầu và sữa tắm. Vốn dĩ là người học một biết ba, lại có hướng dẫn sử dụng nên chẳng mấy chốc, Thẩm Tự Hàm đã học được cách dùng nó, sau đó cậu tắm sạch sẽ bọt xà phòng rồi đứng lên.
Sau khi lau khô tóc, cậu mặc quần áo mà chị Kiều đã đặt sẵn ở đó.
Quần áo và nội y đều rất đơn giản, là một bộ đồ bình thường màu xám trắng, không hề lộ da thịt. Thẩm Tự Hàm cân nhắc một chút rồi mặc vào, cũng không khó gì mấy.
Cậu đứng ở trước gương kéo cổ áo ra, nhìn xương quai xanh của mình, trên đó cũng có một nốt ruồi son y hệt như nốt chu sa trên người cậu lúc trước.
Rốt cuộc, cậu vẫn là một ca nhi sắp gả đi.