Bà Ba lo lắng điện thoại cho Thiện Kỳ Hoàn bởi khi nãy bà ta đến phòng nghỉ thì không thấy Thẩm Tự Hàm đâu. Sau khi hỏi vệ sĩ thì bà ta biết được rằng cậu được người khác dẫn đi rồi. Cho rằng cậu đã bỏ trốn, nhất thời Đoàn Thu Huệ cảm thấy hoảng loạn vô cùng.
- Thẩm Tự Hàm không có ở đây thì hôn lễ này phải làm sao đây?
- Cậu ấy đang ở chỗ của tôi, hôn lễ vẫn sẽ cử hành đúng thời gian đã định. - Khi Thiện Kỳ Hoàn nghe điện thoại, cả hai vẫn chưa bước vào thang máy.
- Làm sao mà nó đến chỗ của con được? - Bà Ba vỗ vỗ ngực.
- Có người dẫn cậu ta tới đây. - Thiện Kỳ Hoàn đáp.
- Được, dì biết rồi. Vậy hai đứa chuẩn bị một chút đi, quan khách sắp đến rồi.
Thiện Kỳ Hoàn ừm một tiếng rồi tắt điện thoại.
Chị Kiều hỏi Đoàn Thu Huệ:
- Phu nhân*, tôi có hỏi vệ sĩ canh cửa rồi. Khi nãy có một thanh niên đã đến và dẫn Thẩm Tự Hàm đi. Vệ sĩ tưởng là người của chúng ta nên mới mở cừa cho họ ra.
*Chỗ này tui chưa biết nên dùng từ gì cho hợp bởi nếu là bà chủ thì cũng không đúng vì bà này cũng là vợ lẽ, mà kêu bà không thì cũng cấn nên tạm để phu nhân đi, chờ tìm được từ hợp hơn tui sẽ sửa.
- Được rồi, bảo cô trông chừng một người thôi mà cũng không làm được, suýt nữa là đã xảy ra chuyện rồi. Cũng may là Thiện Kỳ Hoàn đã dẫn nó trở lại, nếu không thì hôn lễ này sẽ trở thành trò hề cho thiên hạ xem, ông nhà sẽ đánh giá tôi như thế nào chứ? - Bà Ba tức giận nói.
- Do tôi không cẩn thận. - Chị Kiều cúi đầu nghe quở trách.
Đoàn Thu Huệ cũng không thật sự trách mắng cô ta: "Thôi, may mà không có việc gì xảy ra hết. Chúng ta đi tìm Kỳ Vân thôi, để nó cách xa Kỳ Hoàn và Thẩm Tự Hàm một chút, đỡ phải xấu hổ với người ta.
Chỉ e Thẩm Tự Hàm lại nhìn Thiện Kỳ Vân bằng ánh mắt quá lộ liễu, làm mất mặt nhà họ Thiện của bọn họ mà thôi.
Hai chú rể chỉ cần ở khu đón khách nửa giờ là được nên Thiện Kỳ Hoàn và Thẩm Tự Hàm đứng trong chốc lát rồi sẽ vào trong.
Thiện Kỳ Hoàn cũng không phải là con trai lớn của nhà họ Thiện, anh là con của Bà Cả, cũng là người vợ đầu tiên của Thiện Thiên Phong, là con trai hợp pháp của ông ta. Khách đến dự hôn lễ này đều là những người thuộc gia tộc có giao thiệp tốt hoặc quan hệ làm ăn với nhà họ Thiện nên vẫn cần anh lộ diện với mọi người.
Bà Cả sinh tổng cộng bốn người con, Thiện Kỳ Hoàn là con thứ ba của bà, anh có một anh trai, một chị gái và một em trai.
Đứng bên cạnh hai người là dàn rể phụ ghi tên khách đến dự và thu tiền lễ của họ. Anh trai và chị gái của Thiện Kỳ Hoàn cũng có mặt để giúp anh tiếp khách bên trong lễ đường. Em trai của anh là minh tinh, vẫn còn đang trên máy bay nên có thể tối nay mới đến nơi. Thật ra Thiện Kỳ Hoàn cũng không cần anh chị em mình có mặt làm gì bởi hôn lễ này cũng không phải là hôn lễ mà anh mong muốn.
Trông thấy có quá nhiều người lạ, Thẩm Tự Hàm vừa lo lắng lại vừa hiếu kỳ. Cậu và Thiện Kỳ Hoàn đứng chung một chỗ, có lẽ vì chuyện ban nãy mà anh lại mang đến cho cậu cảm giác an toàn, vậy nên cậu càng dán sát vào người anh ta hơn.
Bỗng nhiên, từ xa có một nhóm nữ đi về phía này, các cô ấy biết Thiện Kỳ Hoàn, ngỏ ý muốn chụp ảnh chung với hai người. Thiện Kỳ Hoàn không từ chối, nhưng khi nhìn sang bên cạnh anh phát hiện Thẩm Tự Hàm đã dán sát vào mình, hai tay nắm chặt tay anh.
- Khó chịu à? - Thiện Kỳ Hoàn hỏi cậu.
- Không có. - Thẩm Tự Hàm lắc đầu, sau đó lại nói thêm. - Đông người quá, chúng ta phải đứng đây bao lâu nữa?
Thiện Kỳ Hoàn nghĩ thầm rằng hôm nay cậu ta lại ngoan ngoãn quá: "Đứng thêm mười phút nữa là được".
Lúc cả hai âm thầm trò chuyện, Bà Ba và chị Kiều đã đi ra và thay anh tiếp đãi quan khách, nhưng tình huống mà bà ta sợ nhất đã xảy ra.
Lúc này, Thẩm Tự Hàm trông thấy một đôi nam nữ đi về phía bọn họ, cậu vẫn phối hợp với Thiện Kỳ Hoàn, treo nụ cười mỉm tiêu chuẩn cùng với anh để chào mọi người.
Thiện Kỳ Hoàn vẫn ngầm quan sát người bên cạnh mình, thấy cậu vẫn không có gì thay đổi.
- Anh Hoàn, tân hôn vui vẻ. - Một trong hai người nói với anh.
Cô gái bên cạnh cậu ta cũng vui vẻ chúc mừng.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt tại đó đều đổ mồ hôi hột, họ chỉ sợ Thẩm Tự Hàm đột nhiên nhào đến chàng trai đang đứng trước mặt mình. Thế nhưng, cậu vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không hề có một chút gì gọi là nhộn nhạo, xem người kia như một vị khách bình thường.
Thẩm Tự Hàm đang có âm mưu gì? Đoàn Thu Huệ vô cùng lo lắng, bà ta vẫn luôn dõi theo Thiện Kỳ Vân từ lúc cậu ta đi vào đại sảnh cho đến khi vào trong hội trường mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái ôm cánh tay cậu ta hỏi: "Anh à, không phải anh nói là Thẩm Tự Hàm cứ bám dính lấy anh ư? Sao lúc nãy lại thấy anh ta cứ như như là không quen biết anh vậy? Có khi nào là anh ta giả vờ không?"
Thiện Kỳ Vân cũng là người có vẻ ngoài đẹp trai như Thiện Kỳ Hoàn, nhưng về tính cách thì hai người lại khác nhau, một người trầm tính lễ độ còn người kia thì ôn hòa nho nhã.
Cậu ta lắc đầu: "Đừng nói lung tung, anh không muốn có một tí gì dính dáng với nó, kẻo lại bị thiên hạ gièm pha".
Cô gái kia chỉ đành im lặng và tiếp tục hóng hớt: "Ò".
Sau khi vào hội trường, Thiện Kỳ Vân lặng lẽ quay lại nhìn hai người đang đứng ngoài rảnh đón khách. Thật ra cậu ta cũng hơi để ý người kia. Một Thẩm Tự Hàm luôn miệng nói thích mình lại trở nên im lặng, lại còn ngoan ngoãn đứng tựa sát vào Thiện Kỳ Hoàn đón khách, đúng là có tính nhẫn nại thật đấy!
Lúc này, Thẩm Tự Hàm còn đang bận đếm xem mười phút là bao lâu nữa, hoàn toàn không biết người vừa đứng trước mặt mình chính là Thiện Kỳ Vân mà "Thẩm Tự Hàm" nhớ mãi không quên.
Mười phút sau, cậu và Thiện Kỳ Hoàn trở lại phòng nghỉ, bó hoa được đưa trở về tay cậu. Thợ trang điểm dặm lại phấn cho cả hai còn stylist cũng chỉnh sửa lại y phục của họ cho ngay ngắn. Thẩm Tự Hàm ngồi yên cho họ làm việc còn Thiện Kỳ Hoàn ngồi bên cạnh bấm điện thoại, không biết là đang nói chuyện với ai.
Ngồi một hồi, dạ dày Thẩm Tự Hàm bắt đầu kháng nghị kêu "ọt" một cái, tuy nhỏ nhưng không gian yên tĩnh, lại ngồi sát bên nên Thiện Kỳ Hoàn lại nghe rõ mồn một.
Anh ngẩng đầu, quay qua hỏi cậu: "Đói bụng à?"
Từ sáng đến giờ chưa có gì vào bụng nên Thẩm Tự Hàm gật đầu: "Ừm".
Thiện Kỳ Hoàn gọi trợ lý đang đứng ngoài cửa mang một ít kẹo sô cô la đến.
Thẩm Tự Hàm lột vỏ kẹo ra, bên trong là một viên sô cô la sữa màu trắng. Cậu cho vào miệng nhai nhai, ngọt ghê.
Đây là lần đầu tiên Thiện Kỳ Hoàn tiếp xúc với Thẩm Tự Hàm, anh cho rằng cậu là một kẻ nóng tính và thô lỗ, nhưng hiện giờ người trước mặt lại không hề có hai đặc điểm kia. Động tác bóc vỏ kẹo của cậu rất nhẹ nhàng, lột ra một cách chậm rãi, sau đó cho viên kẹo vào miệng. Nếu như cậu là một kẻ thô lỗ thì sẽ không như thế mà sẽ vội vàng xé vỏ ra và thảy ngay vào miệng như thèm khát từ đời nào. Còn Thẩm Tự Hàm trước mặt lại không như thế, thậm chí cậu còn híp đôi mắt hơi xếch của mình lên, cảm giác như đang ăn tiên đan vậy.
Nhìn từ bên này, tư thế ngồi của Thẩm Tự Hàm rất tiêu chuẩn: không bắt chéo chân, không giang rộng chân, lại càng không rung đùi. Rõ ràng tựa vào sofa sẽ thoải mái hơn nhưng cậu lại ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực, tư thế vô cùng tao nhã. Kết hợp dung mạo được trang điểm một cách lễ độ của ngày hôm nay, bản thân cậu trở thành "cảnh đẹp ý vui" với người đối diện.
Thiện Kỳ Hoàn không hiểu vì sao mình lại có thể liên tưởng đến bốn chữ này, có lẽ là do gần đây bận rộn công việc nên nghĩ nhiều thôi.
Ăn xong một viên sô cô la, Thẩm Tự Hàm lại lấy thêm một viên khác. Thế nhưng lần này cậu lại bóc ra một viên màu đen tựa như viên thuốc, viên sô cô la này có mùi nồng hơn và ngấy hơn viên trước. Ăn hết hai viên, cậu cũng không lấy nữa bởi nó quá ngọt mà cậu lại không phải là người hảo ngọt.
Trên bàn có để sẵn hai chai nước khoáng, cậu cảm thấy khát và muốn uống nước nhưng lại không biết mở như thế nào. Người duy nhất có thể giúp cậu bây giờ là Thiện Kỳ Hoàn, nghĩ vậy cậu đưa chai nước qua cho anh:
- Có thể giúp tôi một chút không? Tôi muốn uống nước.
Thiện Kỳ Hoàn nghi ngờ nhìn cậu. Cái cớ nhờ mở nắp chai này quá là vụng về. Nhưng anh vẫn mở nắp và chờ xem cậu lại có âm mưu gì.
Nhìn nắp chai được mở ra, Thẩm Tự Hàm thảng thốt. Trước kia bọn họ đều dùng nút gỗ để đậy kín miệng chai, không ngờ còn có thể dùng cách này để mở, người hiện đại giỏi thiệt đó!
Thẩm Tự Hàm nhận chai nước từ tay Thiện Kỳ Hoàn, uống vài hớp, xem như là có đồ lót dạ. Ngay lúc này, hôn lễ đã được bắt đầu.
Thiện Kỳ Hoàn cất điện thoại, cảm thấy bản thân hơi bị lậm thuyết âm mưu. Rõ ràng Thẩm Tự Hàm chỉ muốn uống nước thôi mà, vì cớ gì phải lừa anh bằng cách nhờ mở nắp chai chứ?
Hai người được mời đến lầu dưới, một nhân viên ở đó mời cả hai đứng sau bức rèm cửa sau và chờ MC giới thiệu.
Lúc này, trên sân khấu vang lên tiếng của MC Hà:
- Tiếp theo đây, tôi xinh mời hai chú rể của chúng ta là anh Thiện Kỳ Hoàn và anh Thẩm Tự Hàm bước lên sân khấu!
Rèm cửa mở ra, luồng sáng của bóng đèn spotlight* chiếu thẳng vào hai người, cùng lúc này ca khúc đám cưới cũng vang lên.
*Đèn spotlight hay đèn chiếu điểm là bóng đèn thường dùng trên sân khấu, thường dùng cho sân khấu, khi muốn mọi người tập trung vào một địa phương nào đó.
Thẩm Tự Hàm cảm thấy hơn trăm người trong bữa tiệc đang nhìn mình chăm chú. Lúc này cậu lại hy vọng mình được đội khăn đỏ dành cho tân nương bởi ở đây đông người quá, ai ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía cậu khiến cậu hồi hộp đến mức không dám bước ra.
Thấy hai chú rể đều bất động, nhân viên nhà hàng nhỏ giọng nhắc:
- Ngài Thẩm, mời anh khoác tay ngài Thiện đi vào hội trường.
Vì là lần đầu tiên gặp phải tình huống này nên Thẩm Tự Hàm hơi mất tập trung. Thấy cậu vẫn đứng im, Thiện Kỳ Hoàn chủ động nắm lấy bàn tay lành lạnh của cậu và nói: "Đi thôi".
Được một bàn tay to lớn và ấm áp bao lấy, Thẩm Tự Hàm dần bình tĩnh lại. Cậu không còn cứng đờ như lúc đầu nữa mà bước theo Thiện Kỳ Hoàn đến sân khấu lớn giữa hội trường.
Cha xứ lần lượt hỏi Thiện Kỳ Hoàn và Thẩm Tự Hàm có đồng ý cưới người kia hay không, cả hai đều trả lời đồng ý. Sau đó họ trao nhẫn cưới theo trình tự mà MC đã sắp xếp.
Suốt cả quả trình Thẩm Tự Hàm cứ mơ mơ màng màng, nhưng mỗi khi cậu hơi lơ là thì lại có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu để cậu hoàn thành nghi thức một cách thuận lợi.
Sau khi xong nghi thức, cả hai được mời về phòng chờ để tạm nghỉ ngơi vài phút và thay đổi trang phục mời rượu quan khách.
Bộ thứ hai mặc ngày hôm nay là trang phục truyền thống của Trung Hoa, Andy gọi nó là đường trang*. Thẩm Tự Hàm chưa từng thấy loại áo này bao giờ nhưng màu sắc này cậu lại quen thuộc: xanh đậm và đỏ thẫm. Thiện Kỳ Hoàn mặc áo xanh đậm còn Thẩm Tự Hàm mặc đỏ thẫm.
Sau khi thay y phục, Thiện Kỳ Hoàn sững sờ nhìn Thẩm Tự Hàm. Sắc đỏ càng làm tôn lên làn da và nổi bật khí chất của cậu hơn, càng nhìn Thẩm Tự Hàm lại càng thấy được nét đẹp tinh tế. Thiện Kỳ Hoàn cảm thấy gần đây mình bị hoa mắt chóng mặt nên mới thấy được Thẩm Tự Hàm rất có phong độ, giờ anh vẫn cố loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu mình.
Đến khâu mời rượu, gia chủ nhà họ Thiện dẫn theo hai chú rể và đại diện nhà họ Thẩm cùng nhau đứng lên, hướng về phía quan khách mà mời chung một lượt. Đến bây giờ, Thẩm Tự Hàm mới được gặp Thiện Thiên Phong, cũng chính là "ông Thiện" đã chủ trương cho "Thẩm Tự Hàm" kết hôn với Thiện Kỳ Hoàn. Thoạt nhìn, ông không hề giống như một ông lão đã hơn sáu mươi chút nào.
Phần mời rượu tại từng bàn được giản lược bớt, rốt cuộc Thiện Kỳ Hoàn và Thẩm Tự Hàm có thể dùng chút đồ ăn lót dạ.
Thế nhưng, cả hai chưa kịp ngồi vào bàn thì Thiện Kỳ Hoàn đã bị đám bạn kéo đi chụp ảnh. Anh đành kéo cậu theo làm hết chức trách của mình, chơi thì có chơi nhưng mọi người đều biết điểm dừng.
Hôn lễ kết thúc lúc 5 giờ chiều, Thẩm Tự Hàm mệt mỏi nằm nhoài ra sofa dụi dụi mắt. Cậu khép mắt lại nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng thiếp đi, nhưng máy điều hòa lại chỉnh khá thấp nên cậu chà chà hai cánh tay vì lạnh.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy có người đẩy cửa vào, tưởng đó là Mặc Trúc nên Thẩm Tự Hàm lên tiếng:
- Mặc Trúc, đầu ta đau quá, giúp ra xoa bóp một chút đi.
Thẩm Tự Hàm nghiêng người tựa trên sofa, một tay chống đầu, hai chân vắt chéo, cổ áo sơ mi mở hai nút lộ ra xương quai xanh cùng với nốt ruồi son nho nhỏ, tư thế này thoạt nhìn rất mê người.
Thiện Kỳ Hoàn bước vào, vô thức đóng cửa lại như không muốn bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cậu.
Chờ mãi mà không thấy Mặc Trúc lại xoa bóp cho mình, lúc này Thẩm Tự Hàm mới mở mắt ra. Hiện giờ trong đôi mắt phượng hơi ửng đỏ của cậu lại là Thiện Kỳ Hoàn đang rũ mắt nhìn. Thẩm Tự Hàm chợt giật mình, hiện giờ cậu không còn ở Tề quốc nữa rồi.
Thiện Kỳ Hoàn liếc nhìn cậu một cái: "Khách khứa đã về hết rồi, chúng ta đi thôi".
Thẩm Tự Hàm ngồi thẳng lại: "Đi đâu?"
Thấy cậu ăn mặc phong phanh, Thiện Kỳ Hoàn đưa áo khoác của mình cho cậu rồi buông câu về nhà, sau đó xoay người bước ra cửa.
Ôm áo khoác của Thiện Kỳ Hoàn, Thẩm Tự Hàm ngửi được mùi hương nhàn nhạt của anh, cậu vội đuổi theo: "Anh chờ ta với".
Nghĩ rằng anh nghe được nên khi vừa ra cửa, cậu đã thấy bóng lưng cao lớn kia đi chậm lại.
Người nọ là trượng phu của cậu, tên anh ta là Thiện Kỳ Hoàn.