Ánh đèn nhàn nhạt tỏa khắp nơi, không gian như được hong ấm trong màu đen vàng ủy mị.
Bức tường kính chạy dọc khắp căn phòng phản chiếu cảnh sắc thành phố về đêm.
Hải Thiên đưa mắt nhìn ra bên ngoài, trời đang mưa, khách sạn này cách âm khá tốt, dù không nghe thấy tiếng mưa nhưng nhìn bầu trời u ám cùng những tia chớp chói lóa, hắn đoán cơn mưa này không hề nhỏ.
Dương như nhớ đến điều gì đó, hắn đột nhiên ngồi thẳng người dậy, đôi con ngươi lóe lên sự hoảng hốt.
Mưa lớn thế này...
Nguyệt Vy lại đang hoảng loạn...
Cô còn đang trên đường đến đây.
Nghĩ đến điều này, lông mày hắn nhíu sâu, khẩn trương lấy điện thoại gọi cho cô.
Bàn tay hản có chút run rẩy, từ trước tới nay hắn chưa từng có cảm giác nôn nóng gấp gáp thế này.
Thật may là..
chưa đến hồi chuông thứ hai, người con gái làm hắn lo lắng đã bắt máy.
Tiếng khóc của Nguyệt Vy lọt vào tai hắn: "Tôi đây...
Tôi sắp đến rồi.
Anh chờ chút...
Chờ chút"
Tiếng khóc hoảng loạn của Nguyệt Vy khiến hắn cảm giác cực kì khó chịu, tựa như mũi dao từng chút đâm sâu vào tim, đau, khổ sở, nhưng không thể rút ra.
Đè nén cảm giác đau lòng, hắn dịu giọng: "Em đang ở đâu, ở yên đó.
Tôi đến đón"
"Không..
Không cần đâu.
Tôi tự đến.
Anh chuyển tiền cho bệnh viện chưa? Mẹ tôi..."
Nói đến đây, cô lại không kìm được mà bật khóc.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-tong-tai-yeu-em-cuong-si/2609983/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.