Nghe thấy tiếng cô cầu xin, hẳn chỉ đáp: "Bây giờ hoặc kí hoặc không kí...Tùy em.Chỉ là...nếu em không kí, em cũng đừng hòng ra khỏi đây.Còn chuyện mẹ em...anh nói em nghe, anh đưa mẹ em vào phòng mổ được thì bây giờ anh cũng có thể đưa bà ấy ra khỏi bệnh viện được..Nguyệt Vy của anh ơi.."
Hắn cười rất vô lại, ngón tay miết miết nhẹ trên môi cô: "Em thông minh như vậy hẳn là sẽ hiểu ý anh, đúng không em?"
Cô run run nhìn hẳn.
Cô gần như không tin nổi những lời mình nghe vừa nghe là thật, đôi mắt long lanh nước cứ nhìn hắn mà không chớp, cánh môi anh đào mấp máy mãi không thành câu: "Hải Thiên...anh...anh..."
Hải Thiên đáp lại ánh nhìn bi phẫn của cô, giọng nói cực kì nhàn nhã: "Anh hỏi em...kí hay không ký?"
Đơn giản rạch ròi ngắn gọn.
Phút đó Nguyệt Vy như chết lặng.
Tận cùng của đau thương là gì...
Tận cùng của khổ sở tuyệt vọng là gì...
Tận cùng của những cùng quấn bi thương là gì...
Yêu là gì? Hận là gì? Tất cả đều không thể diễn tả bằng một hai câu.
Chỉ biết rằng giờ phút này trái tim cô đã kiệt quệ mệt nhoài, thoi thóp từng cơn, nước mắt làm nhòe làn mi, bao cay đắng tủi hờn làm nhạt nhòa yêu thương.
Nếu biết có ngày hôm nay...
thà rằng đừng gặp gỡ.
Giọt nước mắt ướt nhòe trang giấy, thấm ướt nét bút mảnh mai.
Một nét chữ...
đặt xuống tất cả những hi vọng yêu thương.
Đã từng yêu, rất yêu...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-tong-tai-yeu-em-cuong-si/2609975/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.