Vào ngày hôm sau, Lý Nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong sắc mặt rất khó coi, hắn ném di động xuống đất, sau đó lấy trong tủ quần áo ra một sợi dây thừng đi về phía Mạnh Hạ : "Tôi có việc, em ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."
Mạnh Hạ nhắm mắt lại nằm trên giường, cảm giác tay mình bị ngoặt ra sau lưng, mở mắt ra liền nhìn thấy Lý Nhiên đang ôm cậu, tay đang hí hoáy ở phía sau : "Lý Nhiên, tôi không phải là phạm nhân! Buông ra!"
"Tôi muốn giữ được em, cũng chỉ có thể trói lại, bằng không lúc tôi quay về, chắc chắn em đã chạy mất." Lý Nhiên nói xong thì việc trên tay cũng đã làm xong, sau đó hôn lên trán Mạnh Hạ : "Chờ tôi về."
Sau khi thấy Lý Nhiên đi ra ngoài, Mạnh Hạ bắt đầu giãy dụa hai tay xem có thoát ra được không, tiếc là toàn thân bị trói giống như cái bánh chưng không thể nhúc nhích, nghĩ rằng Lý Nhiên nhất định là có việc gì gấp, chắc thời gian lâu mới về, Mạnh Hạ đánh bạo lăn xuống đất, nhích từng chút đến gần cái bàn đặt một hồ cá nhỏ : "FML, lão tử đời này chưa bao giờ phải nghẹn khuất như bây giờ."
Lăn qua đụng vào bàn, hồ cá trên bàn lung lay, Mạnh Hạ chỉ có thể lăn tới lăn lui như vậy để đụng vào bàn, khi còn chưa kịp lăn ra xa, hồ cá rơi xuống, Mạnh Hạ bị nước đổ ụp lên người, sau đó thì nghe tiếng thủy tinh vỡ, Mạnh Hạ hành động bất tiện lập tức lăn qua, lưng nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ten-mat-than-khep-kin-yeu-em/100505/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.