[ Truyện chỉ có tại Wattpad và WordPress nhà Ý Vị Nhân Sinh. (●≧ω≦)9 ]
Sau khi Tạ Trọng Tinh nói những lời đó xong, y nghe thấy Tần Chung Việt hỏi: "Cậu muốn cưới ai vậy?"
Sao lại có thể hỏi một câu như vậy chứ? Tạ Trọng Tinh nghĩ trong lòng, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng như cũ, "Cậu đoán thử xem."
"Người vừa đẹp trai vừa giàu có, chỉ có thể là tôi thôi đúng không?" Tần Chung Việt nuốt nước bọt, "Vì sao cậu lại hôn tôi vậy?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Cậu hỏi nhiều quá, tôi không biết nên trả lời câu nào trước."
Tần Chung Việt hít một hơi, trong âm thanh giọng mũi đã nhẹ hơn nhiều, "Vậy cậu trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi đi."
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, trong mắt có chút ánh sáng nhè nhẹ đung đưa, "Cậu vẫn muốn tôi trả lời sao? Tôi tưởng cậu đã hiểu rồi."
Tần Chung Việt cúi xuống nhìn đôi môi hồng nhuận của Tạ Trọng Tinh, bỗng nhiên lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mổ nhẹ lên môi y một cái.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Y mím môi, nhìn Tần Chung Việt, chỉ thấy Tần Chung Việt khàn khàn nói: "Mềm ghê, hehehe."
Gò má của Tạ Trọng Tinh hơi đỏ, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nói: "Cún ngốc."
Tần Chung Việt lén lút quan sát phản ứng của Tạ Trọng Tinh, nhận ra rằng Tạ Trọng Tinh vậy mà không hề tức giận, còn có vẻ như là muốn hắn hôn thêm thì có!
Nếu biết Tạ Trọng Tinh không phản đối, hắn đã sớm hôn y tới chớt từ lâu rồi mới phải!!
Tần Chung Việt đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy gáy Tạ Trọng Tinh, hơi thở ấm áp phả vào mặt y, "Tinh Tinh, cậu nhìn tôi đi."
Tạ Trọng Tinh bình tĩnh nói: "Không muốn."
Vừa dứt lời, cả người Tạ Trọng Tinh bỗng dưng nổi đầy da gà, một làn sóng nhiệt từ trong cơ thể dâng lên, khiến y cảm thấy đầu óc mình quay cuồng————
Tần Chung Việt đang hôn vào gáy của y.
Và hiển nhiên là, sự việc này khiến Tạ Trọng Tinh cảm thấy toàn thân mềm nhũn.
Tần Chung Việt không chỉ dừng lại ở việc hôn, mà còn đưa lưỡi vừa ấm áp, ướt át vừa linh hoạt liếm lên làn da phía sau gáy của y.
Tạ Trọng Tinh cảm giác người mình nóng bừng, ánh mắt y hướng ra ngoài cửa sổ xe, theo bản năng lo rằng người bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, y khép hờ đôi mắt lại.
Nhưng bỗng nhiên Tần Chung Việt mở miệng, phá vỡ bầu không khí lãng mạn đó, "Tinh Tinh ơi, nốt ruồi trên gáy của cậu nó lớn lên nữa nè ha ha ha."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, "Cậu đang hôn lên nốt ruồi à?"
Tần Chung Việt đáp: "Đúng vậy, gáy của cậu có một nốt ruồi á, thật sự rất đẹp."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Y tự hỏi vài giây, rồi khẽ cười, thì thầm bên tai Tần Chung Việt: "Trên người tôi còn vài nốt ruồi nữa, cậu có muốn hôn không?"
Tần Chung Việt theo bản năng trả lời: "Muốn......"
Tạ Trọng Tinh liền tiếp tục nói: "Đợi về nhà rồi tôi sẽ cởi hết để cậu hôn, được không?"
Tần Chung Việt mở to mắt, định lên tiếng thì Tạ Trọng Tinh đã đưa tay che kí miệng hắn lại. "Nhưng cậu phải hứa với tôi, về sau những lúc như thế này, cậu đừng nói nhiều thế, có được không?"
Tần Chung Việt nhìn y một cách ngơ ngác, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, nhưng hắn cảm thấy Tạ Trọng Tinh lúc này phá lệ quyến rũ lóa mắt đến mức trái tim hắn nhảy thình thịch thình thịch nhanh ơi là nhanh.
Không thể nói chuyện được nữa, hắn chỉ biết ngây ngô gật đầu.
Tạ Trọng Tinh mỉm cười, nghiêng người lại gần, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của Tần Chung Việt. Môi y vẫn không rời đi mà mắt vẫn nhìn Tần Chung Việt, trong mắt ánh sáng lay chuyển, như những vì sao trên trời lóng lánh cực kỳ.
Tần Chung Việt cảm thấy đầu óc mình như vỡ tung, hai mắt đỏ bừng. Theo bản năng, hắn vươn lưỡi để nhận lấy nụ hôn của Tạ Trọng Tinh, nhưng đầu lưỡi lại liếm lên lòng bàn tay mềm mại của y.
Nhưng Tạ Trọng Tinh đã lùi lại trước một bước, cũng rút tay về và nhẹ nhàng nói với Tần Chung Việt: "Chúng ta phải nhanh về tới trường học đã."
Mặt y đỏ bừng, tai cũng hồng rực, vội vàng cầm lấy khăn quàng cổ choàng quanh cổ, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tất cả các động tác của y đều liền mạch lưu loát, không cho Tần Chung Việt cơ hội phản ứng.
Tần Chung Việt đành phải nhìn y với ánh mắt trông mong, cuối cùng đành nói: "Được rồi."
Trải qua một phen bị ngắt lời, tâm trạng của Tần Chung Việt cũng dễ chịu hơn nhiều.
Tạ Trọng Tinh nương theo cửa sổ xe nhìn thoáng qua Tần Chung Việt, hắn cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng nâng bàn tay vừa nãy che miệng Tần Chung Việt lên, khẽ bịt kín miệng mình, rồi vươn đầu lưỡi, dịu dàng liếm nơi từng bị Tần Chung Việt liếm qua.
Cảm giác ngọt ngào nồng hậu lan tỏa trong lòng, cho dù đang vào mùa đông, cũng khiến y cảm thấy ấm áp không gì sánh được.
Nửa tháng sau, Tần Chung Việt nhận được cuộc gọi của Lê Quân, cả hai cứ như vậy mà im lặng trong chốc lát, không ai nói gì. Một lúc sau, Lê Quân mới lên tiếng: "Cậu thật sự có thể dứt khoát như vậy sao?"
Tần Chung Việt đáp ngay: "Anh định giúp bọn họ cầu tình sao?"
Lê Quân trả lời: "Tôi không có quyền quyết định chuyện này."
Tần Chung Việt thấp giọng nói: "Nếu tôi thực sự không quan tâm đến Tạ Trọng Tinh, liệu cậu ấy có phải vì tôi mà bị ba người kia đùa giỡn không? Cậu ấy tốt như vậy, tại sao bọn họ dám như thế chứ? Chỉ cần mỗi lần nghĩ đến chuyện Tạ Trọng Tinh vì tôi mà thân bại danh liệt, trắng tay, tôi chỉ muốn... chỉ muốn đánh ch.ết bọn họ!"
Từ trước đến nay Tần Chung Việt luôn mềm mỏng, dễ chịu, nhưng giờ lại buông ra những lời tàn nhẫn, càng nghiến răng nghiến lợi đến vậy.
Lê Quân im lặng một hồi, rồi hỏi: "Cậu thật sự nghiêm túc với Tạ Trọng Tinh à?"
Tần Chung Việt trả lời ngay: "Đúng! Tôi nghiêm túc! Ngoài cậu ấy ra, tôi chẳng cần ai nữa!"
Lê Quân không nói gì.
Tần Chung Việt tiếp tục: "Anh không hiểu đâu, tôi biết anh chẳng thể nào hiểu được. Anh không có cảm giác này. Từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn như vậy, chẳng bao giờ nghiêm túc, không tôn trọng người khác, không yêu quý bản thân mình. Sau này cũng sẽ thế thôi, mọi người đều ở bên cạnh anh chỉ vì tiền, ai sẽ thực lòng đối xử tốt với anh chứ?"
Tần Chung Việt nói tiếp: "Anh đừng khuyên tôi nữa, cũng đừng nói những lời vớ vẩn về Tạ Trọng Tinh. Nếu anh còn coi tôi là anh em thì đừng nói thêm gì nữa."
Lê Quân nhẹ nhàng đáp: "... Ừ."
Anh ta cúp máy, nhìn đám Giang Thành và Khấu Thuần, rồi nói: "Mấy người nghe thấy chưa? Bây giờ cậu ấy không dễ nói chuyện như trước đâu."
Giang Thành như nổi điên mà lo lắng cắn móng tay, nói: "Tao đã cố tình để chuyện nó thích đàn ông lọt ra ngoài, thậm chí chắc chắn Tần Hướng Tiền sẽ nghe được, sao ông ta không phản ứng gì hết vậy?"
Dáng vẻ gã đầy hoảng sợ, cũng cực kỳ nôn nóng. Gã không ngờ Tần Chung Việt lại có thể ra tay với gia đình bọn họ.
Mặc dù gia đình gã "lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa", nhưng trong nửa tháng qua, tài chính nhà gã đã mất hàng chục triệu rồi, đối với nhà gã mà nói đó không phải là số tiền nhỏ, nếu cứ kéo dài như vậy, một ngày nào đó gia đình gã sẽ sụp đổ mất thôi.
Lê Quân nhìn bọn họ một lát, rồi quay đi, thở dài: "Nếu biết trước sẽ như vậy, sao mấy người lại trêu chọc cậu ấy làm gì?"
Giang Thành vội vàng nói: "Tao phải đi gặp nó! Cùng lắm thì quỳ xuống xin lỗi nó, xin lỗi cả con thỏ kia nữa! Như vậy có được không? Nó sẽ tha thứ cho tao chứ? Chúng tao từng lớn lên cùng nhau mà..."
Gã lải nhải, không hề có ý ăn năn, vẫn gọi Tạ Trọng Tinh là "con thỏ".
*Cổ đại xưng nam kỹ là con thỏ.
Lê Quân thở dài, nhẹ nhàng nói: "Đi đi."
Anh ta rời khỏi quán bar, bật lửa đốt một điếu thuốc ngậm trong miệng, nhẹ nhàng hít một hơi rồi nhả ra. Khói thuốc lượn lờ trong không gian, hòa cùng màn tuyết trắng bay phấp phới đầy trời, hắn bỗng nhớ lại những lời Tần Chung Việt vừa nói.
Những người như bọn họ đây, chẳng phải chỉ cần đùa giỡn với cuộc đời thôi sao? Vì sao Tần Chung Việt lại có thể thản nhiên giữ vững sự trong sạch, thậm chí hy sinh cả tương lai tốt nhất của mình để bảo vệ người mình yêu?
Thực lòng, Lê Quân không hiểu được tình cảm đó, nhưng chính vì nghĩ ngợi trong một chốc ấy, anh ta bỗng cảm thấy ngẩn ngơ.
Dù không thể hiểu được, song, trong khoảnh khắc nọ, trong lòng Lê Quân trào dâng một cảm xúc không thể nói rõ được, khiến lồng ngực anh ta hơi run rẩy.
Đây là cảm xúc gì vậy? Lê Quân đưa tay sờ lên ngực, anh ta không rõ lắm, nhưng có cảm giác như anh ta muốn làm rõ nó.
*
Thật ra, Tần Chung Việt là người dễ phân tâm và mất tập trung. Đây cũng là lý do vì sao mặc dù đã trải qua vô số lần "vui vẻ" ở kiếp trước, nhưng trong kiếp này, sau khi có được thân thể tuổi trẻ và ngây ngô, hắn vẫn không thể nào tránh khỏi bị dục vọng làm cho mụ mị, cứ như vậy mà lao thẳng vào Tạ Trọng Tinh.
Giống ở chỗ sinh ra dục vọng không cách nào kiềm chế được, trước khi xúc động muốn bổ nhào vào Tạ Trọng Tinh, sự chú ý của Tần Chung Việt đã sớm bị phân tán trước khi mọi chuyện đi quá xa.
Chẳng hạn như lúc này, trong phòng ngủ chỉ có hai người họ, ngồi cùng bàn làm bài tập, cơ mà không biết từ lúc nào, họ đã vô thức dựa sát vào nhau.
Tần Chung Việt cảm nhận được thân thể ấm áp của Tạ Trọng Tinh gần bên, trong lòng không khỏi dấy lên sự xao động. Hắn chợt nhớ lại nụ hôn hồi lâu trước đó trên xe, theo phản xạ mà nuốt một ngụm nước miếng.
Trong lòng không yên, đương nhiên cũng lộ rõ trên mặt. Hắn không thể không liên tục nhìn vào đường cong gương mặt xinh đẹp của Tạ Trọng Tinh, rồi bỗng nhiên lên tiếng: "Máy sưởi hình như hơi nóng ha?"
Tần Chung Việt hỏi: "Vậy tôi có thể cởi áo được không?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Làm vậy không tốt lắm đâu."
Tần Chung Việt đúng lý hợp tình mà nói: "Chỉ có hai chúng ta ở đây, sợ gì chứ?"
Tạ Trọng Tinh dù vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sắc mặt đã hơi ửng đỏ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Ừ, vậy thì cậu cởi đi."
Tần Chung Việt liền cởi bỏ lớp áo len mỏng, để lộ ra nửa thân trên rắn chắc với làn da trắng ngần. Hắn theo bản năng mà thu tay ép phần ngực và hai bên sườn lại, rồi nói: "Xem cơ ngực của tôi này!"
Tạ Trọng Tinh cúi đầu nhìn, muốn cười nhưng nhịn không cười, nói: "Cơ ngực của cậu cũng không được lắm."
Tần Chung Việt gãi đầu, cười nói: "Ây, gần đây bận quá, không có thời gian đi tập thể hình."
Tạ Trọng Tinh mỉm cười: "Dù sao thì vẫn rất đẹp."
Tần Chung Việt có thân thể cường tráng, vai rộng eo thon, cơ bắp ở vai và lưng đều rất rõ ràng, nhưng lại không quá phô trương, là dáng người vừa vặn, đủ để người ta cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể, cũng không mất đi cảm giác đẹp đẽ.
Là kiểu thân hình khiến cho bất cứ ai, dù là nam hay nữ, đều không khỏi thèm thuồng chảy nước miếng.
Tạ Trọng Tinh không thể nói là mình hoàn toàn không có chút hứng thú nào với thân hình của Tần Chung Việt, ít nhất là một chút, y cảm thấy thật thú vị.
Vào thời điểm này, y không thể khống chế được ánh mắt và sự chú ý của mình, Tạ Trọng Tinh cúi đầu nhìn áo len mỏng manh trên người mình, nghĩ một chút rồi duỗi tay muốn cởi ra.
Tuy nhiên, khi Tạ Trọng Tinh vừa mới đưa tay lên, vén vạt áo được một nửa lộ ra làn da vùng eo bụng trắng nõn, Tần Chung Việt lập tức nắm lấy tay y, kéo chiếc áo xuống, ánh mắt đầy quan tâm nói: "Cậu không cần cởi áo đâu, tôi đã đổ mồ hôi rồi! Còn cậu thì không nên!"
Rồi hắn nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Cơ thể tôi khỏe lắm, không sợ lạnh, chỉ sợ nóng thôi. Cậu thì phải cẩn thận, đừng để cảm lạnh à!"
Tác giả có lời muốn nói:
Việt nhãi con: Mí ngừ có thể đừng nói tui làm phiền không? Cho tui một cú song kích đi!Tinh Tinh: Đúng là không nên ôm mong đợi gì từ cậu mà! :)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]