Chương trước
Chương sau
Edit & Beta: Khả Tịch Nguyệt

_____________________

Cuối cùng, tấm danh thiếp kia bị Tần Chung Việt xé, vứt đi.

Từ động tác này là nhìn ra được Tần Chung Việt chán ghét người tên Thi Ngôn Dục nọ bao nhiêu.

Tạ Trọng Tinh cũng không xem lần này là một chuyện lớn lao.

Sau khi kết thúc tiệc mừng, Tần Chung Việt đưa Tạ Trọng Tinh đi rong chơi khắp nơi ở thủ đô, leo lên Vạn Lý Trường Thành để ngắm Cố Cung, cứ mấy ngày như vậy, Tạ Trọng Tinh bị phơi đến mức bị cảm nắng đành ở nhà Tần Chung Việt mấy ngày.

Trong khoảng thời gian này, điện thoại Tần Chung Việt bị gọi như muốn nổ tung, Mạc Dữ và ba anh ta - Mạc Như Long có tới đây vài lần, nhưng vì Tần Chung Việt không ở nhà nên Tần Hướng Tiền đánh Thái Cực quyền qua loa lấy lệ cho qua.

Cũng không biết Mạc Dữ làm sao biết được số điện thoại của Tạ Trọng Tinh, còn gọi Tạ Trọng Tinh mấy lần, Tạ Trọng Tinh ù ù cạc cạc càng không thèm nhận máy.

Chờ thân thể y thoải mái thì phải mau chóng về thành phố A rồi.

Tần Chung Việt lại không theo y quay về, Tạ Trọng Tinh hơi nghi hoặc, Tần Chung Việt nghiêm túc cực kỳ mà rằng: "Tôi đã nghĩ ra một cách kiếm tiền rồi! Tôi phải ở lại đây kiếm tiền mới được!"

Tạ Trọng Tinh: "...... Chỉ một tháng nữa là khai giảng rồi, cậu muốn đi làm thêm à? Đừng làm công việc làm vịt kiểu này nữa, việc tay chân không kiếm được nhiều tiền đâu, bây giờ cậu thi tốt đến vậy, nên yêu cầu cao hơn chút mới đúng."

Tần Chung Việt: "...... Không phải là làm vịt, tôi đang dùng đầu óc kiếm tiền mà."

Hắn chú ý tới ánh mắt Tạ Trọng Tinh thì mẫn cảm hẳn lên, chỉ trích: "Cậu thế mà không tin tôi!"

Ồ, đã bị cậu ấy nhìn ra rồi, vẻ mặt Tạ Trọng Tinh lập tức thành khẩn, rằng: "Tôi đương nhiên tin cậu rồi, cho dù cậu có nói cậu là siêu nhân đặc công mang gen chiến sĩ đi nữa, tôi cũng sẽ tin cậu mà."

Tần Chung Việt tủi thân ghê gớm: "...... Tôi cảm giác cậu đang châm chọc tôi thì có."

Tạ Trọng Tinh nở nụ cười, giọng điệu trở nên bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, "Nói giỡn với cậu thôi, nếu cậu không đi với tôi về thành phố A, vậy thì ở nhà đi, chẳng qua đừng quên mất việc học, mỗi ngày tôi sẽ gọi điện tới đốc thúc cậu." Dừng một chút, mới nói tiếp: "Cũng không cần tuốt quá nhiều, không tốt với thân thể đâu."

Dặn dò ân cần, quan tâm tha thiết như vậy ...... Thật giống người mẹ già quá đi mất.

Tần Chung Việt đồng ý phát một, đương nhiên hắn cũng luyến tiếc Tạ Trọng Tinh, nhưng Tạ Trọng Tinh ở nơi này rõ ràng không vui vẻ như ở thành phố A, hắn nghĩ rồi nghĩ, thế là vẫn phải thả Tạ Trọng Tinh trở về thôi.

Tạ Trọng Tinh đi rồi, đầu tiên, Tần Chung Việt tìm Tần Hướng Tiền duỗi tay đòi tiền.

Tần Hướng Tiền nghe được lý do của hắn thì có chút kinh ngạc, "Con muốn tự mình gây dựng sự nghiệp??"

Lúc này, Tần Chung Việt mang vẻ mặt chững chạc, ổn trọng, "Đúng ạ, con muốn tự mình kiếm tiền."

Tần Hướng Tiền hiểu rõ, bảo: "Con muốn đưa tiền cho bạn học nhỏ kia của con?"

Tần Chung Việt: "?"

Tần Hướng Tiền nói: "Đầu tư mấy cái hạng mục kiếm tiền, lôi kéo bạn học con cùng làm, sau đó thằng bé cũng có thể kiếm lời mấy phen. Là như thế này à?"

Tần Chung Việt đáp theo bản năng: "Ủa còn được vậy luôn hả ba?"

Tần Hướng Tiền: "......Chứ không phải con nghĩ như vậy hả?"

Tần Chung Việt hơi hổ thẹn mà nói: "Thì con muốn dựa vào sức mình kiếm ít tiền để tăng thêm sức hút cá nhân cho con mà thôi......"

Tần Hướng Tiền hơi cạn lời, "Vậy con muốn bao nhiêu tiền?"

Tần Chung Việt nói: "Cho con 1 tỷ đi, con thử nghiệm xem xem."

Tần Hướng Tiền: "?????"

Ông nổi giận, "Thằng phá của, mày nghĩ 1 tỷ này dễ kiếm lắm à? Còn muốn thử nghiệm nữa??!"

Tần Hướng Tiền chưa từng la hắn, một lần la này khiến Tần Chung Việt sợ tới mức lui về sau một bước, "Ba, ba đừng nóng giận mà, 1 tỷ không được, vậy thì năm trăm triệu nha? Không thể ít hơn được nữa, nếu ít quá thì con không kiếm được tiền đâu."

Tần Hướng Tiền: "...... Năm trăm triệu đủ cho con thu mua mấy cái xí nghiệp bình thường kinh doanh cỡ trung hay sao? Con kiếm được tiền thế nào đây?"

Tần Chung Việt tủi thân lắm luôn: "Vậy hai trăm triệu, ba đừng nhỏ mọn vậy chớ, cùng lắm thì con để ba tham gia cổ phần nha."

Tần Hướng Tiền: "......"

Ông tức giận đến mức uống mấy ngụm nước rồi đuổi đại thằng con trai đi, bực bội mà xoa tóc, bỗng nhiên ngừng một lúc, chìa tay đến trước mắt nhìn thử, lòng bàn tay đã có mấy sợi tóc.

Tần Hướng Tiền: "......"

Ông thức đêm rụng tóc chỗ nào, rõ ràng là ông bị Tần Chung Việt làm cho tức giận đến rụng tóc cơ mà!

*

Hai tháng sau, là thời gian mới vào thu, dạng thời tiết này thì ở thủ đô vẫn có vẻ hơi nóng bức như cũ.

Không chỉ nóng mà còn rất khô.

Tạ Trọng Tinh và Tần Chung Việt không học cùng một chuyên ngành, cách nhau hơi xa. Hơn nữa, năm đầu sinh viên đều phải trọ ở trường, Tần Chung Việt chưa từng ở ký túc xá bao giờ nên không hề quen, nhưng vì Tạ Trọng Tinh ở nên hắn nghĩ cách đổi phòng mình tới phòng của Tạ Trọng Tinh, bỗng nhiên cảm thấy sinh hoạt ở ký túc xá không hẳn là nhàm chán.

Nhưng cũng mệt thật sự.

Tạ Trọng Tinh nói không sai, lên đại học rồi thì không chỉ không nhẹ nhàng hơn mà ngược lại phải luôn học tập, bởi vì so với sự thông minh của bọn họ thì chỗ nào cũng có học thần.

Cho nên, việc chiếm một chỗ ngồi trong thư viện đã trở thành một điều hết sức cần thiết.

Vào lúc này, Tần Chung Việt đã cảm thấy mình không còn là đàn ông nữa rồi, vì mệt nhọc quá mà, hắn làm không nổi.

Tạ Trọng Tinh thì dung túng, y rời giường từ rất sớm, mua xong bữa sáng cho Tần Chung Việt, đặt trong hộp sắt dùng nước ấm hâm nóng rồi đi thư viện học bài, thuận tiện giúp hắn chiếm chỗ, như vậy Tần Chung Việt có thể ngủ thêm hai tiếng.

Học xong, Tần Chung Việt gục đầu xuống, theo sau lưng Tạ Trọng Tinh ra khỏi thư viện, "Mệt quá à, hoa mắt cả rồi."

Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, thấy hắn còn buồn ngủ thì không hiểu sao muốn duỗi tay xoa đầu hắn, nghĩ đến đây, y thật sự duỗi cánh tay dài ra xoa đầu Tần Chung Việt, tóc hắn cũng không mềm mại gì lắm, mà hơi thô cứng, nhưng chất tóc tốt vô cùng.

Xoa lên thấy rất đã tay.

Tần Chung Việt mở to hai mắt nhìn y, do dự một chút bèn hơi cúi đầu, tiện cho y sờ, tầm mắt rơi xuống đùi Tạ Trọng Tinh, chú ý tới ống quần y đã ngắn hơn, lộ ra mắt cá chân trắng nõn và tinh xảo, chần chờ một chút mới hỏi: "......Có phải cậu đã cao lên rồi hay không á?"

Tạ Trọng Tinh đáp: "Chắc vậy."

Tần Chung Việt hứng thú bừng bừng: "Hình như cậu cao lên thật á! Đi, đi đo thử."

Tần Chung Việt lôi kéo Tạ Trọng Tinh chạy đến máy đo chiều cao tự động của trường, dùng thẻ ăn quẹt trả tiền rồi để Tạ Trọng Tinh đi lên đo một lát, trên màn hình hiển thị 179.5cm.

Tần Chung Việt vui mừng kêu lên, "Cao hơn năm centimet rồi kìa! Thảo nào tôi không còn phải nhìn cậu từ góc nghiêng 50 độ nữa."

Trong lòng Tạ Trọng Tinh cũng vui vẻ, y nhìn Tần Chung Việt rồi nói: "Cậu cũng lên đo thử chút đi."

Tần Chung Việt đứng lên liền, con số hiện ra là 188cm.

Giọng điệu Tạ Trọng Tinh rõ ràng thay đổi, nói: "Chúng ta đều cao hơn."

Tần Chung Việt hết sức hưng phấn: "Tôi có thể tăng tới 190cm lận đó, cậu tin không?"

Tạ Trọng Tinh bảo: "Cao quá không tốt cho tim, 188cm là đã cao lớn, đẹp trai lắm rồi."

Tần Chung Việt nghiêm túc: "Vậy thì không được đâu, là đàn ông, chỉ có thể cao hơn, không thể lùn hơn được! Lỡ sau này ai ức hiếp cậu, tôi cho mỗi thằng một quyền là xong."

Bèn hỏi tiếp: "Muốn về nhà tôi ăn cơm không nè?"

Nhà Tần Chung Việt cách trường học cũng không xa lắm.

Tạ Trọng Tinh: "Ba cậu có ở nhà?"

Tần Chung Việt: "Cậu sợ ổng hả?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Không, chú ấy tốt mà."

Tần Chung Việt hừ hừ: "Tôi đã nói mà, ổng thích cậu lắm, còn muốn cho cậu làm con ruột nữa cơ."

Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, khóe miệng mang nét cười, nói: "Không phải ba cậu nói muốn nhận nuôi tôi à? Sao không có ảnh?"

Tần Chung Việt suýt nữa quên mất mấy tràng nói dối trước kia, hắn ậm ừ trong chốc lát, mới nói: "Tự dưng ổng không muốn nữa, ai biết ổng nghĩ thế nào."

Tạ Trọng Tinh nhìn hắn chằm chằm, "Cậu gạt tôi đúng không?"

Tần Chung Việt đúng lý hợp tình mà đáp: "Sao tôi phải gạt cậu cái này?"

Tạ Trọng Tinh nghĩ nghĩ rồi khẽ cười, dời đề tài, "Hôm qua cậu đã làm gì rồi?"

Tần Chung Việt: "À, tôi đi theo ba tôi đòi tiền nữa thôi."

Tạ Trọng Tinh dòm hắn, "Đòi tiền làm chi?"

Tần Chung Việt đè thấp giọng, lén lút nói: "Tôi muốn mua đất."

Tạ Trọng Tinh: "...... Mua đất gì cơ?"

Tần Chung Việt bảo: "Là một miếng đất ở thành phố bên cạnh nè, bây giờ chỉ có một trăm triệu thôi, nhưng tương lai nó sẽ tăng giá trị tài sản gấp một trăm lần lận đó! "

Tạ Trọng Tinh: "...... Cậu biết bây giờ cậu giống cái gì không?"

Giọng điệu Tần Chung Việt yếu ớt dần đi, "Giống cái gì?"

Tạ Trọng Tinh: "Giống bán hàng đa cấp."

Tần Chung Việt: "......"

Hắn nhỏ giọng: "Vậy cậu muốn nhập cổ phần hay không á, chỉ cần cậu nhập cổ phần, tôi lập tức cho cậu 50% đất! Chúng ta mỗi người một nửa!"

Tạ Trọng Tinh đáp: "Không cần, dù là tôi, cậu cũng không thể tùy tiện đưa đồ quý giá như vậy."

Đành hỏi thêm: "Cậu muốn mua mảnh đất này, ba cậu chịu hửm?"

Tần Chung Việt thành thật khai: "Ban đầu ổng đâu có chịu, nhưng mà tôi thề non hẹn biển hoài luôn, ổng mới cho tôi đó chớ. Thật ra cũng không cần chờ đến mười năm sau đâu, 5 năm sau miếng đất kia bán qua tay một lần là từ ba trăm triệu trực tiếp lên tới 2 tỷ, mười năm sau lên tới 10 tỷ luôn á."

Khu thương mại thịnh vượng nhất cả nước mười năm sau sẽ nằm ở đó, giờ chỉ là mảnh đất xây dựng nhà máy bị bỏ hoang mà thôi. Bởi vì chính sách không ổn định, nên hiện tại mua miếng đất đó đúng là bảo đảm sinh lời.

Mấy tháng trước Tần Chung Việt mới tuốt một lần, phát hiện ngoại trừ mình có ưu thế ở trên người Tạ Trọng Tinh ra thì chỗ khác cũng rất có ưu thế à nha, chẳng hạn như biết kiếm tiền gì đó.

Bảo hắn đi gánh vác kinh doanh Tần thị, có thể hắn không làm được, vì hắn hoàn toàn không hiểu, nhưng dăm ba cái việc ra chỉ thị chung chung đó chắc là hắn có thể làm được vài cái.

Tần Chung Việt nhớ tới gì đó bèn hỏi: "Trong tay cậu còn bao nhiêu tiền?"

Tạ Trọng Tinh đáp: "140 vạn, làm sao vậy?"

Tần Chung Việt cười khà khà khà, "Cậu có tin tôi không?"

Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, cười khẽ lên, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng trả lời: "Tôi đương nhiên tin cậu rồi."

Tần Chung Việt bảo: "Tôi đây dẫn cậu đi kiếm tiền được không?"

Tạ Trọng Tinh nghĩ nghĩ, nói: "Cậu có ý tưởng gì?"

Tần Chung Việt nghiêm túc quất một câu: "Cậu có tin, tôi là nhà tiên tri hay không!"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tạ Trọng Tinh: "Đừng thốt ra lời thì thầm của đá nữa, mau nói đi."

Tần Chung Việt lấy điện thoại ra, mở giao diện, chỉ một cổ phiếu cho Tạ Trọng Tinh coi, "Cậu mua vài cổ phiếu của công ty nhà này đi, ít nhất có thể tăng gấp bốn lần vào tháng 9 năm sau."

Tạ Trọng Tinh: "Cậu nghiêm túc?"

Tần Chung Việt nói: "Đương nhiên là tôi nghiêm túc! Tôi đã đầu tư 50 vạn vào đó rồi!"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tựa hồ đã nhận ra Tạ Trọng Tinh chần chờ, Tần Chung Việt ngó y, "Sao thế, cậu không tin tôi à?"

Tạ Trọng Tinh vô cùng uyển chuyển mà nói: "Tôi nghĩ cậu đầu tư quá nhiều rồi."

Tần Chung Việt gãi gãi đầu, vẻ mặt không lo âu gì: "Đầu tư nhiều thì cũng kiếm được nhiều mà!"

Nhưng nghĩ lại, bèn cẩn thận cực kỳ hỏi: "Cậu mua lỗ thì tính cho tôi, đi nha?"

"......" Dù có thì cũng không cần thậm thà thậm thụt cỡ đó chứ.

Cũng không biết là có ai nói gì đó với Tần Chung Việt hay không mà dẫn tới Tần Chung Việt có vài lúc lại lo sợ quá mức, tuy rằng chú ý lời nói việc làm là chuyện tốt, nhưng Tạ Trọng Tinh không quen lắm, y thích một Tần Chung Việt có chuyện là nói liền hơn, đối với câu hỏi này, y mềm nhẹ đáp: "Cậu nói được, thì chính là được, tôi tin cậu."

Nói xong, đi theo Tần Chung Việt học vài thao tác để làm sao đầu tư tiền vào một cách thuận lợi.

Y cũng đầu tư 50 vạn.

Tần Chung Việt nói tiếp: "Tôi còn mở một nền tảng phát sóng trực tiếp nữa, cậu có muốn gia nhập cổ phần luôn không?"

Tạ Trọng Tinh: "......Mấy tháng nay cậu đang bận chuyện này đó à?"

Tần Chung Việt đáp: "Ừa, cũng coi như hoạt động ở quy mô nhỏ thôi."

Lúc hắn nói lời này, trên mặt vẫn là dáng vẻ sung sướng như trước, đôi mắt sáng ngời có thần, thậm chí còn có xíu xiu đắc ý?

Tạ Trọng Tinh cảm thấy Tần Chung Việt như vậy cũng cực kỳ chói mắt, cả người giống như đang lấp lánh sáng lên, y không nhịn được mà khẽ khàng nheo mắt, nhẹ giọng nói: "Cậu còn nhỏ, không cần vất vả quá đâu."

Tần Chung Việt bốp chát theo bản năng: "Tôi mà 'nhỏ' hả? Tôi rõ ràng 'rất lớn' chứ bộ!"

Tạ Trọng Tinh: "?"

Tần Chung Việt nghiêm túc một cách ghê gớm mà nhìn Tạ Trọng Tinh rồi phán: "Là đàn ông con trai thì không thể nói 'nhỏ' được!"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Y không nhịn được muốn cười, cứ nhìn trong đầu Tần Chung Việt toàn là mấy cái linh ta linh tinh, nhưng ở nhiều thời điểm lại thẳng thắn hết sức.

Ngược lại cũng đáng yêu lắm.

Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con X tổng nghiêm túc nhỏ giọng bày tỏ bức xúc ở cái nơi kỳ kỳ quái quái nào đó: Đây là tôn nghiêm của một anh chồng đang muốn 'quất' em!

Tinh Tinh: Anh không được anh không được anh không được

Việt nhãi con: Cứng lên coi! QAQ

___hết chương 65___
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.