Tạ Trọng Tinh hỏi: "10TB?" Tần Chung Việt nhỏ giọng nói: "Cậu muốn xem cái gì cũng có." Tạ Trọng Tinh: "......" Tạ Trọng Tinh không nói chuyện, y vươn cánh tay dài cầm lấy điện thoại, tắt phim nhựa đi, "Không nghĩ tới cậu vẫn là một người nghĩ nhiều, làm ít* ha." (*nghĩa gốc: 行动上的矮子, 理论上的巨人 – trên hành động là người lùn, lý luận là gã khổng lồ) Tần Chung Việt không nghe ra những lời châm chọc này của y, "Cậu chờ tôi về tôi chuyển qua cho cậu, về sau không cần tìm ở trên web nữa, dễ trúng virus lắm, đến lúc đó muốn tìm thêm cũng phiền toái." Tạ Trọng Tinh lạnh mặt, đáp: "Được thôi, tôi biết rồi, cậu đi đi." Tần Chung Việt do dự: "Tôi còn muốn ăn trái cây......" Tạ Trọng Tinh: "Nói dì cắt thêm một phần cho cậu." Nói xong đã đẩy Tần Chung Việt ra khỏi cửa, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại. Tần Chung Việt đứng ngoài cửa đờ người trong chốc lát mới trở lại phòng mình, sờ điện thoại nhìn nửa ngày, gọi một cuộc điện thoại cho Lê Quân, "Alo, Lê Quân à, cậu chuyển 10TB phim nhựa của cậu qua cho tôi với." Lê Quân nhận được cuộc gọi này mà có hơi kinh ngạc, "Cậu chịu hiểu rồi hả? Nhưng 10TB phim kia của tôi khẩu vị nặng lắm đó, chắc cậu chịu không nổi đâu, chờ tôi về chọn lại xíu, tìm vài cái 1v1 ha, dạy học cấp nhập môn." Tần Chung Việt thở ngắn than dài, cũng không vui hơn bao nhiêu. Lê Quân trầm mặc một chút bèn hỏi: "Cậu làm sao vậy?" Tần Chung Việt không đầu không đuôi mà đáp: "Cậu cảm thấy dưới tình huống như thế nào thì một người trai thẳng sẽ kết hôn cùng một người con trai khác?" Lê Quân: "...... Ai với ai?" Tần Chung Việt: "Cậu không cần hỏi nhiều, cậu chỉ cần trả lời tôi là được." Lê Quân nói: "Chắc là tình yêu á ha? Thật ra cậu nói thẳng nam cũng không nhất định là thẳng nam thật, có thể là thích cả con trai lẫn con gái, hoặc là người theo chủ nghĩa hưởng lạc một cách vô cùng đơn giản. Đương nhiên trong cái vòng này của chúng ta cũng có trai thẳng làm với trai, sảng khoái lắm nha, cho nên cần tình huống cụ thể mới phân tích được." Tần Chung Việt không muốn nói chuyện của Tạ Trọng Tinh cho Lê Quân nên không lên tiếng nữa. Nhưng Lê Quân giống như người sõi đời, anh ta đại khái có thể đoán ra ý nghĩ Tần Chung Việt, "Không phải là vì bà mẹ nam kia của cậu đó chứ?" Tần Chung Việt đốp lại: "Không cho cậu gọi cậu ấy là bà mẹ nam, tôi có cách gọi khác rồi nên cậu gọi tên thật đi, lần trước bị người ta nghe thấy, cậu không biết đâu, tôi muốn tìm cái khe đất chui vào đó luôn cho xong." Lê Quân: "À, vậy được, tôi không gọi nữa, tôi xem phát sóng trực tiếp rồi, dù sao cậu thi được thành tích tốt như vậy, đương nhiên là tôi muốn xem để cổ vũ, tuy ống kính chỉ quay cậu có mười giây thôi." Tần Chung Việt trả lời: "Bình thường mà, vai chính đâu phải tôi đâu." Lê Quân nói: "Tôi thấy bà mẹ nam kia của cậu...... Í, bạn học nam kia của cậu, có thể là có ý nào đó với cậu thì phải." Tần Chung Việt: "?" Lê Quân: "Cậu khoan hẵng nói chuyện, tôi nói với cậu một chút, ánh mắt lúc cậu ta nói chuyện đã không đúng, tuy rằng cậu ta giấu rất giỏi nhưng cũng để lại dấu vết, hơn nữa cậu ta nói cậu chính là người mà cậu ta muốn tiếp tục làm bạn, bạn bè đơn thuần đương nhiên cũng có thể làm được điểm này, nhưng nói ra như vậy thì tình yêu mới phù hợp yêu cầu này hơn mới đúng ha?" Tần Chung Việt: "!!" Lê Quân nói: "Tôi cảm thấy cậu có thể thử một chút, chẳng qua tôi nhớ rõ cậu không phải là đồng tính luyến ái mà? Cậu không cần nghiêm túc quá đâu, nếu chuyện là thật thì chơi chơi qua đường thôi, cậu còn nhà lớn nghiệp lớn, vẫn phải nên kết hôn mới đúng. Nếu người ta không chấp nhận cũng không có việc gì, mà cậu thích kiểu học giỏi này hả, để tôi chọn lọc giúp cậu, đến chừng nào cậu muốn thì tôi có thể giới thiệu cho cậu, chắc cậu là người ở trên đúng không?" Tần Chung Việt: "......" Với điểm này, hắn không có cách nào đạt chung một nhận thức với Lê Quân được. Cúp máy, Tần Chung Việt suy nghĩ hồi lâu mới lục tìm đoạn phát sóng trực tiếp ấy ở trên mạng, nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, miễn cưỡng get được ánh mắt mà Lê Quân nói. Hình như có ý tứ gì đó thiệt thì phải? Tần Chung Việt nhớ tới việc "thử" Lê Quân mách, kiểu này thử làm sao chứ? Hắn càng ù ù cạc cạc hơn, chỉ có thể lại gọi điện thoại hỏi Lê Quân lãnh giáo. * Tạ Trọng Tinh ngủ trưa tỉnh lại, nằm ở trên giường đơ trong chốc lát ngốc mới ngồi dậy. Hôm nay ngủ lâu vô cùng, khi tỉnh lại đã là 5 giờ chiều rồi. Tuy trong lòng có chút suy nghĩ, nhưng học tập vẫn không thể gián đoạn nên muốn đi tìm Tần Chung Việt để học cùng. Tạ Trọng Tinh vừa đi tới phòng khách đã cảm thấy rất nóng, y có chút chần chờ, lúc đến phòng khách thì thấy Tần Chung Việt đang ở trần. Y dừng một chút, hỏi: "Sao không mở điều hòa vậy?" Tần Chung Việt đúng lý hợp tình mà rằng: "Hư rồi!" Tạ Trọng Tinh: "......" Trùng hợp như vậy à, điều hòa phòng y hỏng xong đến lượt điều hòa phòng khách hỏng, bước tiếp theo có phải là điều hòa phòng Tần Chung Việt hư hay không? Quả nhiên, câu Tần Chung Việt nói tiếp theo chính là: "Điều hòa phòng tôi cũng hư rồi, cũng không biết là chuyện gì nữa, chất lượng điều hòa bây giờ kém đến thế cơ á!" Tạ Trọng Tinh: "......" Tạ Trọng Tinh: "Để tôi tìm thợ đổi một chút ha." Tần Chung Việt trợn tròn mắt, "Từ từ, giờ trời nóng như vậy, phiền thợ tới đây một chuyến cũng không tốt lắm thì phải? Tội họ chớ!" Tạ Trọng Tinh nói: "Vậy làm sao bây giờ? Nóng như này, cậu học có được không?" Tần Chung Việt gãi gãi đầu, nói: "Cậu nhìn cơ bụng tôi nè." Tạ Trọng Tinh: "? Tại sao tôi phải nhìn cơ bụng của cậu?" Tần Chung Việt nói: "Dù sao cũng nóng ơi là nóng, nếu không thì đừng học nữa, cậu xem cơ bụng tôi nha? Tôi có thể cho cậu sờ luôn." Tạ Trọng Tinh xem thường nhìn hắn, "Cơ bắp câu đúng là đẹp thật, rất cân xứng, nhưng tôi không muốn xem, cũng không muốn sờ." Tần Chung Việt vô cùng kiên cường hỏi lại: "Cậu không cảm thấy thân thể của tôi mê người lắm à?" Tần Chung Việt vừa nói vừa đứng lên, trên người mặc một chiếc quần thụng thể thao màu xám nhạt, có hai dây rút dài buông thõng ở cạp quần trông hơi lỏng lẻo đáp lên trên đường nét nhân ngư của hắn, sáu múi cơ bụng không phô trương và gãi đúng chỗ ngứa ấy dưới hiệu quả của phản xạ ánh sáng quả thật cực kỳ mê người. Hắn còn làm một tư thế thể hình đẹp đẽ làm nổi bật bắp tay săn chắc của mình. Làn da hắn trắng như vậy, dưới ánh đèn trông càng giống một miếng ngọc trắng tinh, đẹp không tì vết hơn. Tạ Trọng Tinh không thể phủ nhận được sức quyến rũ của vẻ bề ngoài và thân thể hắn, nhưng Tần Chung Việt vẫn luôn thế này khiến y có chút bực bội. Y không vứt đi được chuyện Tần Chung Việt có 10TB A.V ở trong đầu, nếu hỏi ra thì rõ như ban ngày mất, làm y có vẻ như rất để ý. Y có nên đặt một dấu chấm hỏi về chuyện nam nam này thật hay không. Nếu y nguyện ý nghĩ, thậm chí y còn có thể nghĩ nhiều hơn nữa, có phải Tần Chung Việt đang lừa mình không. Nhưng y không muốn, y cảm thấy xác suất Tần Chung Việt là một thằng ngốc còn cao hơn là một kẻ lừa đảo rất nhiều. Tần Chung Việt là tên đần, nên có vẻ sự rung động của y thực buồn cười. Tạ Trọng Tinh luôn thù dai cực kỳ, từ nhỏ bị vợ chồng Tạ Quốc Húc và Tạ Tử An ngược đãi, bởi vì ăn nhờ ở đậu nên y chỉ có thể ẩn nhẫn không bùng nổ, ba năm cấp 2 cũng chỉ có thể cầm thành tích nát nhừ về nhà. Cuối cùng, thi lên cấp 3 phát huy thực lực thi đậu Nam Dương, thậm chí ba năm ở Nam Dương cũng cầm phiếu điểm làm giả về nhà, chịu đựng sự giễu cợt và châm chọc của bọn họ, chỉ còn chờ sau khi thi đại học xong, cầm thư thông báo trúng tuyển từ một trường danh giá làm bọn họ hối tiếc không kịp ngáp. Y vẫn luôn đều biết đạo lý chê trước khen sau. Tạ Trọng Tinh thu hồi suy nghĩ, hơi mỉm cười, đáp: "Ừ, đúng là mê người thật, mà vậy thì sao?" Tần Chung Việt mắt trông mong nhìn y, "Cậu có thể sờ." Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi không muốn sờ." Tần Chung Việt: "Sao dọ? Cậu không thích hỏ?" Trên mặt hắn lộ ra biểu cảm mất mát một cách rõ ràng. Tạ Trọng Tinh không thể phủ nhận lúc này y đã mềm lòng, có thể mãi mãi y cũng không có biện pháp lạnh nhạt quá mức đối với Tần Chung Việt được, cho nên âm điệu y mềm đi vài phần, nói: "Nếu tôi sờ cậu thì không phải là làm bẩn tấm thân xử nam thuần khiết của cậu rồi à?" Tần Chung Việt sửng sốt, nhưng trên mặt không có vẻ rối rắm gì, hắn nhỏ giọng trả lời: "Cũng không phải mới một hai lần, tôi quen rồi." Tạ Trọng Tinh: "? Cậu quen cái gì?" Tần Chung Việt ngượng ngùng tí ti mà đáp: "Quen bị cậu làm bẩn." Tạ Trọng Tinh: "......" Giỏi cho một tấm thân xử nam thuần khiết. Tạ Trọng Tinh lại xụ mặt: "Ngại quá, tôi không muốn để cậu làm bẩn tấm thân xử nam của tôi." Nói xong, mí mắt nhịn không được giựt giựt một chút, y vậy mà cũng có thể nói ra lời kiểu này. Tần Chung Việt: "...... Chúng ta làm bẩn cùng nhau được không? Cậu sờ cơ bụng tôi, tôi cũng sờ ngươi?" Hắn nhìn bụng Tạ Trọng Tinh, bồi thêm một câu đáng ch.ết, "Cậu không có cơ bụng, cậu sờ tôi là cậu lời rồi đó." Tạ Trọng Tinh: "......" Để cho hắn sờ hay xơ múi hắn đây? Vẻ mặt Tạ Trọng Tinh lạnh nhạt, "Tôi không muốn sờ, đừng nói mấy cái này nhiều nữa, học đi." Tần Chung Việt chán nản "Ò" một tiếng, miễn cưỡng bình tĩnh cùng đọc sách với Tạ Trọng Tinh. Một lát sau, Tần Chung Việt nhớ tới Tần Hướng Tiền dặn dò chuyện của hắn, nói: "Tinh Tinh, ba tôi muốn làm tiệc chúc mừng lên đại học, cậu có muốn tới không?" Tạ Trọng Tinh: "Làm ở đâu?" Tần Chung Việt: "Ở quê tôi, thủ đô á." Hắn nói đến cái này thì càng cảm động hơn, "Lần này thi rất tốt nên ba tôi muốn làm lớn một dịp, đến lúc đó khẳng định mẹ tôi sẽ đến." Tạ Trọng Tinh nhớ tới hắn là gia đình đơn thân, tuy tò mò nhưng cũng không tiện hỏi thêm, bèn đáp một tiếng đơn giản mà thanh thúy: "Được." Tần Chung Việt hỏi: "Cậu cũng phải làm tiệc chúc mừng nữa ha?" Tạ Trọng Tinh trả lời: "Không làm, mời các thầy cô ăn một bữa cơm là được." Tình huống bây giờ của y cũng không tiện làm tiệc chúc mừng cho lắm. Tần Chung Việt cũng hiểu được bèn đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: "Vậy cậu đến thủ đô với tôi đi, chơi cho vui." Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, nhẹ nhàng đồng ý. Tần Chung Việt: "Thuận tiện giới thiệu ba tôi cho cậu biết luôn." Ngón tay cầm lấy bút của Tạ Trọng Tinh hơi dùng sức, bỗng nhiên có xíu khẩn trương, "Cậu muốn giới thiệu ba cậu cho tôi làm quen?" Tần Chung Việt thoải mái đáp: "Đúng vậy, ba tôi thích ơi là thích cậu luôn, đúng dịp thời gian này cho hai người gặp mặt một chút." Tạ Trọng Tinh trầm mặc một lúc, nhịn không được nhìn Tần Chung Việt thêm vài lần. Tại sao cậu ấy lại thoải mái như vậy? Mẹ Chung Nhất Minh không gây ám ảnh tâm lý gì cho cậu ấy à? Tần Chung Việt đã nhận ra ánh mắt Tạ Trọng Tinh, một đôi mắt tràn ngập vô tội dòm qua, "Làm sao vậy?" Tạ Trọng Tinh rũ mắt, "Không có gì." Tần Chung Việt nói: "Tiệc chúc mừng được tổ chức vào ngày mốt, cậu biết rồi đó, ba tôi khá vội để làm tiệc nên tôi mới biết được ba tôi cũng rất muốn tôi trở nên xuất sắc." "Nhưng từ nhỏ tôi đã không thích học, quan điểm giáo dục của mẹ tôi với ba tôi không giống nhau, mẹ tôi hy vọng tôi thành tài, ba tôi lại cảm thấy ổng vất vả như vậy, tôi có thể vui vẻ cả đời là được." Tạ Trọng Tinh: "Ba mẹ cậu cũng không sai." Tần Chung Việt đáp: "Đúng vậy, ba mẹ tôi cũng không sai, chẳng qua lúc ấy tôi thích phương thức giáo dục của ba tôi hơn, như vậy tôi sẽ sống càng thêm nhẹ nhàng." Ngữ điệu hắn bỗng nhiên thấp xuống, "Nhưng tôi sống nhẹ nhàng thì định sẽ có người vất vả thay tôi. Tôi sống ở thế giới của mình đã lâu lắm rồi, bây giờ tôi muốn thử nỗ lực một chút." Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Cậu biết không? Tôi cảm thấy cậu của hiện tại rất giỏi rồi, có khi tôi cũng sẽ có cảm giác không đuổi kịp bước chân cậu, cậu nhỏ hơn tôi, nhưng đã là một người đàn ông rất đảm đang, rất dũng cảm." Tần Chung Việt có hơi đắc ý, "Tất nhiên rồi, tuổi tâm lý của tôi lớn hơn cậu tận chín tuổi đó." Tạ Trọng Tinh: "......? Tôi thấy cậu mới có tám tuổi thôi." Tần Chung Việt nhìn y: "Có lẽ bây giờ cậu còn không tin tôi, nhưng tôi muốn làm đến mức khiến cậu có thể kiêu ngạo vì tôi, cho đến hiện giờ, tôi muốn nói một câu với cậu, cậu nhất định phải đồng ý tôi." Tạ Trọng Tinh: "...... Nói cái gì?" Tần Chung Việt chọc thủng một tờ giấy nháp, nói: "Giờ không thể nói." Tạ Trọng Tinh rũ mắt, y không ôm chút chờ mong nào với cái mạch não của Tần Chung Việt, cho nên y nghe xong vậy mà cũng không có cảm giác gì. Không ôm chờ mong là chuyện tốt, đến lúc đó sẽ không bị hắn troll. Tần Chung Việt đột nhiên hỏi: "Nói tiếp nè, cậu còn muốn 10TB kia không? Tôi lựa một chút rồi chia sẻ cho cậu ha?" Tạ Trọng Tinh: "......" Y lạnh lùng đáp: "Bỏ đi." Tần Chung Việt lập tức nhoẻn miệng cười, kinh hỉ: "Bỏ rồi hả? Tôi đã nói mà, cậu còn nhỏ, không thể xem mấy cái đó được đâu!" Tạ Trọng Tinh nhìn Tần Chung Việt như vậy bèn thay đổi sắc mặt, mỉm cười nói: "Tôi vẫn muốn chứ, cậu chia cho tôi với." Tần Chung Việt tức khắc trưng cái mặt suy sụp, ủ ê. Nhưng khi này, cậu ấy không che giấu cảm xúc thật, Tạ Trọng Tinh nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]