Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Tạ Trọng Tinh ch.ết lặng, "Sao tôi phải học cử tạ?"
Tần Chung Việt vô cùng nghiêm túc nói: "Eo cậu quá gầy, lỡ đâu bị bẻ gãy làm sao bây giờ?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tại sao cậu ấy lại lo lắng kiểu này chứ??
Tần Chung Việt đáp: "Vẫn nên học cử tạ đi, để cậu có thể có được cơ bắp đẹp ơi là đẹp giống tôi vầy nè!"
Nói xong, hắn thu hồi cái tay đang sờ bên eo Tạ Trọng Tinh rồi vén lên áo mình, ở trước gương lộ ra sáu múi cơ bụng đẹp đẽ của mình, giọng điệu cực kỳ tự hào, "Lúc trước tôi luôn tập tạ mỗi ngày, cậu nhìn nè, cơ bắp này đẹp không? Hai tháng rồi tôi chưa luyện lại, cơ bụng cũng không biến mất, có thể nói là thân thể sắt thép luôn á!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Không khí khiến đầu y choáng váng trở thành hư không, Tạ Trọng Tinh sờ sờ bên eo, chỗ đó vẫn còn lưu lại độ ấm trong lòng bàn tay Tần Chung Việt, mềm mềm, xót xót, giống như lông vũ gãi vào lòng y vậy.
Tạ Trọng Tinh buông tay, nhìn thoáng qua Tần Chung Việt đang đắc ý dào dạt khoe khoang cơ bụng trong gương, mặt vô cảm mà đáp: "Đi thôi, chị Hoàng đang đợi."
Tần Chung Việt thấy y không nhìn hắn thì hơi nóng nảy: "Cậu nhìn tôi chút đi, nhìn cơ bụng tôi đây nè!"
Tạ Trọng Tinh không quay đầu lại mà cứ đi hướng ra ngoài cửa, "Đẹp cái gì, đẹp cũng không xài được."
Tần Chung Việt mở to hai mắt, không phục lắm, "Đẹp cũng không xài được?? Cậu nói gì đó, có tin một bàn tay của tôi thôi là có thể nâng cậu lên rồi không!"
Tạ Trọng Tinh buồn bực đi tới cửa, quay đầu lại nhìn hắn, "Tôi tin, tôi không chỉ tin cậu một bàn tay có thể nâng tôi lên mà tôi còn tin cậu có thể dùng một quyền đánh ch.ết tôi nữa."
Tần Chung Việt ngẩn ngơ, ngây ngốc đáp: "Tôi sẽ không đánh cậu đâu, sao tôi đánh cậu được."
Giọng điệu Tạ Trọng Tinh bình tĩnh: "Cậu đánh tôi đi, đánh tôi tỉnh, để tôi biết cậu là đồ ngốc."
Tần Chung Việt: "......"
Cho dù có ngớ người ra sao, hắn cũng có thể cảm giác được cảm xúc của Tạ Trọng Tinh hình như hơi sai sai, hắn bước đến bên cạnh Tạ Trọng Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không vui à?"
Tạ Trọng Tinh hỏi lại: "Tại sao tôi lại không vui chứ?"
Tần Chung Việt đáp: "Bởi vì tôi nói cậu học cử tạ?"
Hắn giải thích: "Tôi cũng chỉ suy nghĩ vì sức khỏe của cậu thôi à, cử tạ có thể rèn luyện thân thể, con trai tập cái này thật sự rất tốt, mùa hè đi biển bơi lội cũng không sợ người khác nhìn cậu, ngắn nhất chỉ cần hai tuần là có thể có được ít nhất hai múi cơ bụng rồi!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Trong lòng y nghĩ, tại sao mình phải nói nhiều với Tần Chung Việt như vậy chứ?
Đã lâu vậy rồi, mình còn không hiểu cậu ấy à?
Tạ Trọng Tinh thở dài một hơi, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Không phải là tôi không vui, cậu nói rất đúng, cử tạ rất tốt cho thân thể, chẳng qua tôi không có hứng thú với cái này nên xin lỗi nhiều, không thể cùng cậu cử tạ được rồi."
Tần Chung Việt tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười, rộng lượng đáp: "Không sao đâu, cậu không thích cử tạ thì nhìn tôi cử tạ cũng được, chỉ cần một trong hai người chúng ta có có cơ bụng là ok mà."
Tạ Trọng Tinh ngó hắn, quả nhiên giây tiếp theo Tần Chung Việt dùng vẻ mặt ánh mặt trời sảng khoái trả lời: "Nếu cậu thèm cơ bụng, cậu có thể sờ của tôi nè."
Tạ Trọng Tinh nhìn ra chỗ khác, nói một cách bình tĩnh: "Đi thôi."
Tần Chung Việt không biết trong lòng y gợn sóng thăng trầm như thế nào cả, vẻ mặt vô tội đi theo Tạ Trọng Tinh ra ngoài.
Bên kia, Hoàng Cạnh Nam luôn mãi dặn dò Lý Khuê, "Kiểm tra microphone camera một chút đi, đừng để bị lỗi."
Lý Khuê gật gật đầu, "Đã kiểm tra ba lần rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Hoàng Cạnh Nam lấy chiếc gương nhỏ từ trong túi đồ trang điểm ra và lau bớt màu son chói quá mức đi, thay vào đó là màu hồng nhẹ nhàng hơn, như vậy trông chị có một vẻ đẹp điềm tĩnh vô cùng, không có tính công kích nhiều.
Lý Khuê nhìn chị, nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị chưa hòa giải với anh Hạng à?"
Hoàng Cạnh Nam liếc mắt nhìn cậu, "Tại sao chị phải hòa giải với anh ta?"
Lý Khuê đáp: "Dù sao hai người đã yêu nhau tám năm, kết hôn cũng được gần hai năm rồi."
Hoàng Cạnh Nam hỏi: "Vậy thì sao?"
Lý Khuê gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm thấy rất đáng tiếc."
Hoàng Cạnh Nam rũ mắt, giọng điệu lạnh nhạt: "Có gì đẹp mà đáng tiếc, trên đời này đàn ông tốt vẫn còn rất nhiều, anh ta dám ngoại tình, chị dám đổi một người khác."
Lý Khuê cũng không nói nữa, một lát sau cậu ta mới nói tiếp: "Không nghĩ tới Tạ Trọng Tinh thật sự thi đậu thủ khoa tỉnh, hạng nhì tỉnh còn thấp hơn cậu ấy mười điểm."
Hoàng Cạnh Nam lộ ra một nụ cười, đáp: "Ở trong hoàn cảnh như vậy, cậu ấy còn có thể thi được ra thành tích tốt thế này, không thể không nói cậu ấy rất có bản lĩnh."
Lý Khuê trả lời: "Ba cậu ấy cũng học đại học Phục Đán mà, đúng là chỉ số thông minh có thể di truyền thật, nhưng bác hai của cậu ấy, rõ ràng là song bào thai, sao mà kém hơn nhiều vậy chứ."
Cậu ta lại nghĩ tới Tạ Tử An, hỏi Hoàng Cạnh Nam: "Chị, chị có đi xem thành tích của Tạ Tử An kia chưa?"
Hoàng Cạnh Nam đáp: "Xem rồi."
Thời gian này toàn bộ các trường trung học cơ sở đã dán xong bảng vàng ở bên cạnh cổng trường, chị đi nhìn trước ngay lập tức, "510 điểm, trường hạng một phải được 540, cậu ta thiếu 30 điểm."
Lý Khuê xí một tiếng: "Ngay cả hạng một cũng không thi đậu, nhà bọn họ cuối cùng là sao vậy, Tạ Trọng Tinh thế này thì cho dù không phải là ruột thịt nhưng đã nuôi lớn rồi, ngày sau nhất định sẽ nhớ kỹ ơn của bọn họ, tuyệt đối bớt lo hơn thằng con ruột thịt nhiều."
Hoàng Cạnh Nam thấy Tạ Trọng Tinh và Tần Chung Việt tới đây, dừng câu chuyện này lại, "Chuẩn bị xong rồi, làm việc thôi."
Lý Khuê lập tức ngậm miệng.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi công bố điểm, Tạ Trọng Tinh vì Tần Chung Việt trúng tuyển sát điểm Thanh Hoa nên cũng lựa chọn Thanh Hoa.
Điểm trúng tuyển năm nay của Bắc Đại là 685, Tần Chung Việt không chỉ ít hơn 3 điểm, hơn nữa Bắc Đại thu nhận số sinh viên ở tỉnh này không nhiều lắm, mà người đăng ký lại quá nhiều, có khả năng hắn không đậu được, cho dù giảng viên phòng tuyển sinh Bắc Đại cứ mãi nhấn mạnh là không thành vấn đề, chỉ cần y đến thì Tần Chung Việt cũng có thể đi theo.
Tạ Trọng Tinh lập tức đi hỏi Tần Chung Việt, muốn đến Thanh Hoa hay muốn đến Bắc Đại.
Khi đó Tần Chung Việt vô cùng cảm động nói: "Tôi không ngờ ước mơ thuở nhỏ của mình đã thành hiện thực rồi, tôi vậy mà được Thanh Hoa Bắc Đại thi nhau tranh giành nè! Tôi muốn gọi điện thoại cho ba tôi ghê á, tổ tiên lão Tần gia chúng ta hiển linh rồi ba ơiiiii!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Hắn đúng là gọi một cuộc qua cho Tần Hướng Tiền thật, hai cha con thảo luận rất lâu, cuối cùng quyết định vẫn là đến Thanh Hoa sẽ tốt hơn, bởi vì bọn họ nhất trí cảm thấy tên Thanh Hoa nghe hay hơn Bắc Đại.
Sau khi Tạ Trọng Tinh biết xong, chỉ muốn trợn tròn mắt mà thôi.
Nhưng cuối cùng là có thể đi được, thành phố Nam Dương ngoại trừ bọn họ thì người báo danh Thanh Bắc không nhiều lắm, cho nên số lượng vẫn dư dả.
Biết điểm xong, trái tim luôn treo lơ lửng của Tạ Trọng Tinh rốt cuộc cũng hạ xuống được, y biết tin tức này sẽ được nhân dân cả nước thấy, nói không chừng mẹ ruột của mình cũng có thể thấy được.
Y không có ý khác, chỉ là muốn nói cho bà ấy, hiện tại mình vô cùng xuất sắc, hơn nữa tự dựa vào chính mình cũng có thể sống rất tốt.
Khi đến trước ống kính, Tạ Trọng Tinh dừng bước chân lại và hỏi hắn: "Nhìn tôi thật sự ổn đúng không?"
Tần Chung Việt nghiêng đầu ngó y, Tạ Trọng Tinh cũng không mặc gì long trọng quá nhiều, chỉ đơn giản là một chiếc áo phông màu trắng được thiết kế hai bên, phía dưới mặc một quần yếm nối liền màu xanh sáng, cả người có vẻ vừa cao gầy vừa sạch sẽ, thoải mái và xinh đẹp, dưới chân mang đôi giày cổ điển màu đỏ trắng hãng AJ được thiết kế riêng mà hắn đưa, có thể nói là rất năng động và rất có hơi thở thanh xuân.
"Thật sự ổn mà! Đẹp trai lắm!" Tần Chung Việt khẳng định nói với Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh nở nụ cười, "Vậy là tốt rồi."
Vẻ mặt y trấn tĩnh nên Tần Chung Việt cũng không cảm giác được y đang khẩn trương.
Hai người cùng nhau đi đến trước mặt Hoàng Cạnh Nam, bắt đầu phân đoạn phỏng vấn.
Tần Chung Việt hỏi: "Phát sóng trực tiếp à chị?"
Biểu cảm Hoàng Cạnh Nam dịu dàng trả lời: "Ừ, phát sóng trực tiếp."
Cho dù là phát sóng trực tiếp Tần Chung Việt cũng không lo, hắn không sợ gì cả mà đứng trước ống kính, Hoàng Cạnh Nam và Lý Khuê liếc nhau một cái, Lý Khuê hiểu ý mở camera ra.
Giọng điệu Hoàng Cạnh Nam lập tức trở nên nghiêm túc, "Chào mọi người, hiện tại vị bên cạnh tôi đây là bạn học nhỏ đạt thủ khoa tỉnh khoa học tự nhiên của tỉnh X năm nay - Tạ Trọng Tinh! Bây giờ đã được đại học Thanh Hoa tuyển thẳng, tôi tin chắc là mọi người có ấn tượng với cậu ấy, giờ chúng ta hãy phỏng vấn cậu ấy một chút nha."
Ống kính nhắm ngay Tạ Trọng Tinh, do đang phát sóng trực tiếp nên lúc này màn hình cũng vô cùng chân thật, nhưng khuôn mặt Tạ Trọng Tinh dưới màn hình như vậy cũng có thể hiện ra vẻ tuấn tú không che giấu được nọ.
Lý Khuê còn lặng lẽ điều chỉnh ống kính một xíu, cố gắng quay Tạ Trọng Tinh đẹp hơn.
Hoàng Cạnh Nam hỏi một vấn đề mà hầu hết các bậc phụ huynh đều quan tâm trước, "Nghe nói kết quả thi đầu vào cấp 3 của em cũng không cao lắm, chỉ đứng ở vị trí thứ mười trong thành phố thôi. Chỉ ba năm ngắn ngủn này em đã có thể từ vị trí thứ mười trong thành phố đến hạng nhất của tỉnh, trong đó có bí quyết gì không?"
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Làm bài, chỉ có làm bài, làm từ sáng đến tối, dùng chiến thuật đề hải."
Hoàng Cạnh Nam hỏi: "Cậu giữ vững thành tích ở trường như thế nào, bình thường sẽ có áp lực rất nhiều đúng không?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Ở trường em vẫn luôn được hạng nhất, đương nhiên sẽ có áp lực, nhưng các giáo viên luôn chiếu cố em......"
Y trả lời vô cùng kỹ càng, tỉ mỉ đối với mỗi câu hỏi Hoàng Cạnh Nam đưa ra, Hoàng Cạnh Nam hỏi Tạ Trọng Tinh xong nhưng lại không muốn kết thúc phỏng vấn liền nên chia ống kính cho Tần Chung Việt một chút, hỏi: "Nghe nói người bạn học này cũng dưới sự phụ đạo của cậu mà chỉ trong hai tháng ít ỏi, từ 477 điểm tiến bộ tới 682 điểm đây à? Xin hỏi việc này có đúng không?"
Tạ Trọng Tinh nhìn nhìn Tần Chung Việt rồi khẽ cười lên, đáp: "Đúng vậy, chẳng qua cậu ấy không phải từ 477 tiến bộ đến 682, mà là từ 430 tiến bộ đến 682. Cậu ấy chuyển trường từ Thượng Hải đến, gia sư cậu ấy đã làm thử nghiệm cho cậu ấy rồi, tổng điểm các môn chỉ được có 430 thôi. Rất thấp, có thể nói rằng ngay cả hạng ba, bốn cũng khó thi đậu, nhưng không phải là cậu ấy không thông minh đâu, em chắc chắn, cậu ấy cực kỳ thông minh, thông minh đến độ chỉ một lần là hiểu, em rất may mắn vì cậu ấy có quyết tâm thi Thanh Hoa, nếu không dù em cùng với gia sư của cậu ấy thi nhau phụ đạo cho cậu ấy, chỉ cần cậu ấy không muốn, vậy đến cuối cùng cũng không có kết quả này được."
Ánh mắt y nhìn Tần Chung Việt có tia sáng dịu dàng ấm áp, "Em cũng vô cùng may mắn, khi em có thể đậu cùng một trường đại học với cậu ấy."
Hoàng Cạnh Nam nhạy bén cảm giác được hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, chị hỏi theo bản năng: "Cậu ấy là người bạn tốt nhất của cậu à?"
Khóe môi Tạ Trọng Tinh cong lên thành một nụ cười tươi, cho dù mùa xuân đã qua đi nhưng nụ cười của y vẫn có gió xuân tươi mát, nhu hòa và bao dung như cũ, y phá lệ nghiêm túc, giọng dịu dàng đáp: "Cậu ấy là người mà em muốn tiếp tục làm bạn."
Y nhìn về phía ống kính rồi cười, nói: "Không sai, là người bạn tốt nhất của em."
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Hây dà, chỉ là bạn bè thôi hỏ, không diễn nữa.
Tinh Tinh:? Bạn trai thì sao
Kết thúc rồi đây! Tinh Tinh sẽ không chủ động quá đâu, dù sao trái tim của Việt nhãi con vẫn còn paylak lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.