Edit & Beta: Khả Tịch Nguyệt
____________________
Tần Chung Việt lắc lắc cái mặt héo úa, Tạ Trọng Tinh không muốn nhìn thấy cũng khó, "Cậu làm cái mặt này làm gì?"
Mặt Tần Chung Việt ủ dột, nói: "Cái mặt nào cơ?"
Tạ Trọng Tinh thong thả ung dung nói: "Tôi nói như vậy, không phải cậu nên vui vẻ sao? Sao cậu lại có biểu hiện không vui thế kia?"
Tần Chung Việt nói: "Tôi không vui hồi nào, tôi vui muốn ch.ết."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, nói: "Tôi nhìn không ra cậu vui ở chỗ nào."
Tần Chung Việt nổi giận đùng đùng mà nhếch khóe môi lên, nói với Tạ Trọng Tinh: "Tôi vui nè, thấy chưa? Tôi vui tới mức khóe miệng kéo đến bên tai luôn rồi."
Tạ Trọng Tinh nói: "Đây là nụ cười bị lương tâm của cậu ép buộc."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn rất buồn bực nói: "Không nói chuyện với cậu nữa, tôi tiếp tục làm bài đây."
Làm không được một lát thì hắn quăng bút lên bàn, mang nguyên cái bản mặt buồn bã trườn trên mặt bàn.
Tạ Trọng Tinh liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Làm sao nữa vậy?"
Tần Chung Việt ngửa mặt lên trời thét dài: "Đề này quá khó rồi, tôi không làm nữa đâu!"
Tạ Trọng Tinh ngồi sát lại, "Tôi xem thử."
Tần Chung Việt đẩy đề luyện thi đến trước mặt hắn, nhân lúc Tạ Trọng Tinh đang xem đề luyện thi không để ý thì ánh mắt hắn nhẹ nhàng rơi lên trên chiếc mũi cao thẳng, rồi rơi xuống viên lệ chí nho nhỏ dưới mí mắt trái kia của y.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ viên lệ chí này, chỉ cần nhẹ nhàng liếm một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ten-cong-paylak-da-trong-sinh-roi/1001951/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.