Tạ Trọng Tinh cầm bài thi, về lại nhà.
Lão Nghê hòa ái hỏi: "Hỏi xong rồi à?"
Tạ Trọng Tinh bình tĩnh đáp: "Chưa xong."
Lão Nghê nhướng mày, "Vậy sao không hỏi tiếp?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Phí tiền."
Lão Nghê nghe xong, trong mắt lộ ra một tia khen ngợi, "Chút tiền ấy không là gì, con muốn hỏi thì có thể tiếp tục hỏi mà."
Tạ Trọng Tinh: "Không cần, cảm ơn."
Y về chỗ ngồi tiếp tục làm bài thi trong chốc lát, lão Nghê đứng phía sau nhìn y, nhìn hồi lâu, cũng không biết là nhìn cái gì nữa.
Không bao lâu sau, Lưu Tú đã nấu xong cơm trưa.
Bà ta cười bưng đồ ăn lên bàn, tiếp đón lão Nghê với một người đàn ông khác trên bàn cơm, lúc này mới nguyện ý làm bộ dạng của một mẹ hiền, cười nói với Tạ Trọng Tinh: "Đi bới cơm đi, nhớ rửa tay đó."
Tạ Trọng Tinh không muốn ăn, nhưng vẫn nghe Lưu Tú nói nên đi bới cơm, xong thì ngồi xuống một bên.
Tạ Quốc Húc mở một bình rượu, rót ra mời đám người lão Nghê, lại nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, sắc mặt âm trầm kia cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng giọng điệu vẫn có chút cứng rắn, "Uống một chút không?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Không uống."
Tạ Quốc Húc nói: "Đã 18 tuổi rồi, uống chút rượu thì sợ cái gì."
Dứt lời, rót một ly cho Tạ Trọng Tinh, đẩy đến trước mặt y.
Tạ Trọng Tinh không động, tầm mắt y từ trên người Tạ Quốc Húc di chuyển sang lão Nghê, như có như không quan sát mọi người ở đây.
Thật sự như y nghĩ sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ten-cong-paylak-da-trong-sinh-roi/1001931/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.