Cuối cùng em cũng xong việc. Trời không còn quá rét nên em mặc khá mỏng. Thấy em tới gần tôi liền chủ động nói:
- Em tan làm rồi à? Trời muộn rồi, nguy hiểm lắm, tôi tiễn em một đoạn.
- Dạ, không cần phiền phức đến vậy đâu ạ. Em thuê nhà ở khá gần đây. Đi rất nhanh sẽ về đến nhà. - Em lịch sự từ chối tôi.
- Không sao. Tôi cũng ở gần đây, em cho tôi đi cùng em thêm một đoạn được không?
Lời tôi nói chẳng còn là đề nghị mà trở thành lời thỉnh cầu.Chắc có lẽ giờ phút này trông tôi rất hèn mọn, một người đàn ông lại đi nói ra những lời như thế! Nhưng hết cách rồi. Giờ phút này, tôi chỉ muốn được ở cùng em, một chút thôi cũng khiến tôi thoả mãn rồi. Chẳng có cách nào từ chối được nữa,em đành gật đầu đồng ý. Tôi cùng em song hành, bước đi trên con đường rộng dưới ánh đèn Neon ấm áp. Khung cảnh ấy bình yên đến lạ. Khiến tâm hồn tôi dịu lại,như được một làm nước trong veo vất vít quanh tôi, cho tôi thấy mình không cô đơn giữa chốn đô thị phồn hoa nơi đất khách quê người này.
Im lặng vài phút, tôi chủ động lên tiếng:
- Tôi tên Hoàng, là người Việt Nam. Từ lần đầu gặp em đã thấy rất gần gũi, em cũng là người Việt Nam đúng không?
- Vâng. Em tên Thư,mới sang đây du học. Vậy anh đang làm nghề gì? Anh định cư luôn ở đây ạ?
- Tôi làm Lập trình viên cho một công ty mới mở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-nguoi-tung-yeu-em-nhieu-den-the/2845684/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.