Nghe em kể những chuyện ấy, tôi đau lòng lắm. Thương em quá. Chỉ muốn ngay tại khoảnh khắc ấy, ôm lấy cơ thể bé bỏng của em vào lòng để vỗ về an ủi, lau đi viên ngọc long lanh nơi khoé mắt em vì nhớ lại chuyện cũ mà xúc động. Nhưng tôi chẳng thể làm bất cứ điều gì cả. Vì tôi và em đâu có là gì của nhau. Nếu tôi có thể làm một chút gì đó cho em, dù một chút thôi thì lòng tôi cũng đã chẳng phải bứt rứt khó chịu đến vậy.
Tôi đau lòng hỏi em:
- Vậy khi ấy em đã vượt qua bằng cách nào vậy chứ?
- Em nghĩ đến một người vô cùng quan trọng đối với em.... - em mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm đang hồi tưởng lại điều gì.
Tôi cố gắng muốn nhìn ra chút gì đó nhưng chẳng thể. "Chắc có lẽ đó là bố, là mẹ của em thôi". Tôi tự an ủi bản thân nhưng câu nói tiếp theo của em khiến tôi chết đứng. Em nói vào những lúc khó khăn tăm tối nhất của cuộc đời, em sẽ nghĩ đến người con trai em yêu - chàng trai đã dành tất cả để yêu em. Tôi đau quá, vậy là chẳng còn cơ hội rồi. Tôi miễn cưỡng mỉm cười, hỏi em:
- Em yêu cậu ấy đến vậy sao?
- Vâng, yêu lắm. Sao em có thể không yêu một người yêu em nhiều đến thế cơ chứ? - em mỉm cười, nhưng trông chua xót đến lạ.
- Nhiều đến thế là đến mức nào? Là yêu em không màng lời đàm tiếu? Hay hi sinh để cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-nguoi-tung-yeu-em-nhieu-den-the/2845680/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.