Sau ba ngày tổ chức tang lễ, tôi và mẹ đưa em ra đồng.
Tôi chẳng thể tưởng tượng nổi mình sẽ phải chính tay đưa người con gái mình yêu xuống nấm mộ lạnh lẽo ấy. Mẹ ở bên cạnh dáng người gầy gò, tóc đã bạc trắng thất thểu bước theo đưa tiễn em. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Cuộc đời trớ trêu thật.
Tôi thẫn thờ đi bên cạnh em. Tay cứ mân mê miết tấm di ảnh trong lòng, người con gái tôi yêu...
Tôi ở lại cùng mẹ em thêm một tuần, sắm sửa rồi gửi mẹ một khoản tiền thay em phụng dưỡng bà rồi từ biệt, trở về thăm bố mẹ mình. Tôi đột nhiên trở về khiến bố mẹ bất ngờ lắm. Thấy tôi xác xơ tiều tuỵ, ông bà lo lắng gặng hỏi. Tôi cũng đem tất cả mọi chuyện từ lúc gặp em đến bây giờ kể lại một lần. Đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn thất thần. Mẹ tôi nghe xong cũng khóc nức nở, thương cho cô gái ấy, và thương cho cả đứa con của mình nữa. Bà ôm tôi rồi an ủi tôi rất nhiều. Nhưng mọi âm thanh xung quanh tôi từ ngày em đi dường như biến mất sạch. Tôi chẳng nghe thấy điều gì cả.
Bố bảo mẹ tôi lên tầng trước còn ông thì ngồi lại. Vỗ vai tôi, ông nói:
- Thôi. Buồn cũng được. Buồn xong thì ta vẫn phải tiếp tục sống. Sống cho con và sống tiếp cho cả Thư nữa nhé!
- Vâng. Bố đi nghỉ sớm đi, con lên phòng trước. - Tôi đáp lời rồi đi lên phòng.
Tối hôm ấy tôi lập tức đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-nguoi-tung-yeu-em-nhieu-den-the/2845651/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.