Chương trước
Chương sau
Khu vui chơi tối nay vẫn náo nhiệt như bình thường và tất nhiên cũng hấp dẫn hơn nhiều so với hai năm về trước.

Khi ấy, cô cùng Nhuận Dương đã tay trong tay đến đây, đã rất vui vẻ. Bây giờ, cô lại dắt Thiên Vũ đến đây, cũng đơn giản vì kẻ bên cạnh lèo nhèo mãi. Bản thân Thanh Thanh cũng phải thừa nhận đối với Trọng Thiên Vũ của hiện tại, cô vô cùng nuông chiều, coi cậu ta như một đứa trẻ lên mười mà đối xử thật tốt. Tựa như cậu là niềm hyvọng cuối cùng của Thanh Thanh vậy. Mà có lẽ cũng đúng, Thanh Thanh chỉcòn người bạn này!

Thiên Vũ có vẻ hứng thú với mấy trò chơi điện tử ở đây, liên tục đòi côcho chơi hết trò này đến trò khác. Còn Thanh Thanh thấy cậu ta như vậylại bật cười, cảm giác như trở về nhiều năm về trước, bọn họ cũng từngcùng nhau chơi thật vui vẻ.

Gió đêm nhẹ thổi, không khí nơi đây thật sôi nổi khiến con người ta quên cả giờ giấc. Quả thực là không lúc nào không như một lễ hội!

Thanh Thanh nhìn Thiên Vũ đang cười toe toét với máy đồ chơi, lòng lạithanh thản hẳn đi. Đó là cảm giác gì nhỉ? Có lẽ là cảm giác giống như có một cậu em to xác ư?

Thiên Vũ chơi điện tử trộm liếc cô bạn của mình, Thanh Thanh cuối cùngcũng vui vẻ rồi, ít nhất đôi mắt kia không còn sưng vù vì một người đànông nữa. Ít nhất, việc anh làm cũng thật có ích. Đúng thế, Thanh Thanhphải cười như vậy, phải kết thật nhiều bạn, phải sống một cuộc sống thật tốt...

Thanh Thanh, tương lai của cậu, nhất định phải thật đẹp...

”Thanh Thanh, cậu có nghĩ đến chuyện kết bạn không?” Thiên Vũ đột nhiên buông tay khỏi máy đồ chơi quay sang hỏi Thanh Thanh.

Kết bạn? Sao cậu ta lại nói đến vấn đề này? Chẳng phải đang rất vui hay sao?

”Gì cơ? Cậu định đi sao?” Thanh Thanh thấp thỏm nhìn Thiên Vũ. Tại sao lại muốn cô kết bạn? Để cậu ta rời đi sao?

”Không có. Chỉ là cậu nên có nhiều bạn. Cuộc sống phải có bạn bè thì mới tốt được. Ngoài tôi ra, cậu có thể có thêm nhiều bạn nữa mà” Thiên Vũthấy cô lo lắng lại xua tay đi nói.

“...hình như bọn họ không thích tôi.”

Lúc trước mới nhập học, cô cũng quen với một vài người bạn, nhưng cuốicùng bọn họ vẫn cho rằng cô là kẻ lập dị nên không thân muốn thân thiết. Chính cô cũng không hiểu vấn đề là ở cô hay ở bọn họ nữa?

Cảm thấy lời nói suông kia có vẻ không khuyên được Thanh Thanh, Thiên Vũ lại giở ra trò cũ mà khi còn nhỏ cậu ta vẫn thường làm: “Cậu phải lạigần các bạn mới được chứ! Thanh Thanh, hứa với tôi là sẽ kết bạn đi”

“...”

”Nếu không tôi sẽ không chơi với cậu nữa”

”Không. Mình sẽ kết bạn” Nghe cậu ta nói vậy, Thanh Thanh lại hoảng hốt vội nói.

Dù gì thì cô cũng không muốn Thiên Vũ bỏ mặc mình. Nếu là như vậy, cuộc sống của cô biết ra sao? Không thể được!

Thiên Vũ thấy cô như vậy liền hài lòng xoa đầu Thanh Thanh, kéo sátkhoảng cách hai người lại thật tự nhiên mà thầm thì: “Cậu ngốc lắm! Kếtbạn là việc dễ nhất trên thế gian này!”

Tim Thanh Thanh khẽ rộn ràng lên. Một phần do tiếp xúc gần với người khác giới, một phần do sự thấp thỏm củacô về chuyện bạn bè. Kết bạn? Vậy là cô sẽ có thể có thêm bạn? ThanhThanh trộm nghĩ, có phải khi đó sẽ thật hạnh phúc hay không?

Thực ra, cô cũng khá bất ngờ vì bản thân lại vô cùng tiếp thu ý củaThiên Vũ. Nhuận Dương cũng đã từng làm điều đó nhưng cuối cùng cũng vẫnthất bại...

.

Ngày hôm sau, Thanh Thanh đến trường xem cây hoa lan của mình đến giaiđoạn nào mà lòng không khỏi nóng vội. Lại ghé sang bên kia, đột ngộtthấy cây hoa hồng của Vĩnh Mai Chi bị gãy thân thì thành ra hốt hoảng.Cô đi tới xem xét một chút rồi lấy chiếc khăn nhỏ cùng miếng gỗ cố địnhlại phần gãy thân cây lại. Trông vết gãy có vẻ mới, mong là cách này sẽcó tác dụng. Cây hoa này chắc là vật thí nghiệm của Vĩnh Mai Chi, trôngnó có vẻ nhỏ nhưng đã rất nhanh nhìn ra màu sắc tím tím đẹp mắt. ThanhThanh lại không kiềm được mà khẽ chạm vào nụ hoa, cảm giác thật tốt.

Vĩnh Mai Chi là một trong số những người trước kia từng quen biết với cô hồi mới nhập học. Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn là không thân thiết đượcvới Thanh Thanh. Dù vậy, Thanh Thanh vẫn ghi nhớ cô ấy.

Thấy thân cây hoa hồng đã được cố định, Thanh Thanh liền xách túi rờiđi, hôm nay cô có tiết học nên Thiên Vũ cũng không đến trường cùng cônữa. Nghĩ đến dạo này cậu ta thường xuyên ăn trực ở nhà mình khiến Thanh Thanh không khỏi tò mò xem rốt cuộc cậu ta đang học gì rồi? Lại nói, cô vẫn chưa hỏi Thiên Vũ tình hình hai bác thế nào, có khỏe hay không? Mànhà họ đã chuyển đến đâu rồi?

Hóa ra, mình vẫn chưa chu đáo ở điểm này, mấy câu hỏi kia đáng nhẽ ngaylúc đầu gặp lại phải hỏi rồi. Thanh Thanh nghĩ đoạn thầm nhủ, mai hayngày kia có gặp thì nhất định phải hỏi cậu ta vấn đề này mới được!

”Thanh Thanh” Đang miên man suy nghĩ, giọng nói rụt rè bên cạnh khiếnThanh Thanh không khỏi giật mình. Một là do đang không tập trung, một là do cô bất ngờ vì mình cũng có người hỏi.

”Vĩnh Mai Chi?” Cậu ấy có một gương mặt tròn, đôi mắt giống như hai mí rưỡi nên Thanh Thanh vẫn nhớ rõ.

”Cậu đang nghĩ gì vậy?” Vĩnh Mai Chi thấy cô nhận ra mình liền ngồi xuống bên cạnh Thanh Thanh.

Còn Thanh Thanh thì đương nhiên vô cùng bất ngờ trước hành động này củacô ấy. Chắc phải gần 2 năm rồi, Thanh Thanh không nói chuyện với VĩnhMai Chi, chuyện ngồi cạnh lại càng không. Cậu ấy thì chơi khá thân vớimột nhóm bạn ngồi ở phía bên trái giảng đường, đó là một vị trí kháthuận mắt.

”Mình, không có gì. Cậu có chuyện gì không?” Thanh Thanh định trả lời co có, nhưng nghe lúc trước Thiên Vũ một mực muốn cô kết bạn thì lại đànhthử hỏi chuyện một lần. Càng không ngờ Vĩnh Mai Chi lại làm thân với cô.

”Cảm ơn cậu giúp hoa hồng của mình. Có muốn ra chỗ khác ngồi không? Ngồi đây sẽ khó nhìn đấy?” Vĩnh Mai Chi vẫn rất rụt rè thăm dò cô. Ánh mắtcô ấy lại có tia mong chờ Thanh Thanh.

Ngày trước cô cũng cố gắng làm thân với Thanh Thanh, nhưng đều khôngthành, cô ấy có vẻ rất kỳ lạ. Lâu dần cô cũng hướng người khác chơithân, ít nói chuyện với Thanh Thanh đi.

”Không sao đâu.Chuyện nhỏ mà” Thanh Thanh cười đáp.

Mà nụ cười này vào trong mắt Vĩnh Mai Chi lại cực kỳ rạng rỡ. Cô trướckia chưa từng thấy Thanh Thanh cười như thế này. Mặc dù cô ấy không phải mỹ nhân nhưng khi cười lên thì thực khiến người ta khó rời mắt.

Thì ra Thanh Thanh khi cười lại đẹp đến vậy...

Đáng lẽ ra cô ấy nên cười nhiều hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.