Đúng dịp lễ hoa đăng mỗi năm một lần ở Lâm An, phố lớn ngõ nhỏ đều treo đầy đèn lồng đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt.
Phượng Tê Ngô cố ý thay một bộ váy màu tím nhạt, làn váy thêu đóa Mạn Châu Sa Hoa nho nhỏ vô cùng xinh đẹp.
Nàng búi tóc đen lên thành một búi lỏng rồi cắm Trâm Phi Vân. Eo nhỏ nhắn như liễu, da nõn nà, nhất là đôi mắt đào hoa điểm một ngôi sao, chỉ nhìn một cái bảy hồn sáu phách sẽ mất đi một nửa.
"Ngưng Nhi, hôm nay ta đẹp không?"
"Luận về bề ngoài, ở Thành Lâm An này còn có ai có thể so được với tiểu thư?" Ngưng Nhi mỉm cười nói.
"Không phải trên phố hay đồn tư sắc của Nhị tiểu thư Phượng phủ xuất sắc hơn sao?"
"Đó là vì ngày thường tiểu thư người chưa từng nghiêm túc ăn mặc, hôm nay đi ra ngoài chắc chắn mê hoặc một đống người."
"Bọn họ cảm thấy đẹp hay không không quan trọng, sư phụ cảm thấy đẹp là được."
Phượng Tê Ngô nghĩ tới sư phụ không hiểu sao lại vui vẻ, nàng cười cười, gương mặt ửng hồng.
"Sư phụ ta đâu?"
"Tô đại phu vẫn còn ở Nam Uyển, có cần gọi người đi mời người tới đây không?"
"Không cần, ta tự đi."
Thanh Uyển chỗ Phượng Tê Ngô ở cách Nam Uyển không xa, chỉ có mấy trăm mét.
Loading...
"Sư phụ, sư phụ." Phượng Tê Ngô còn chưa đến gần đã lớn tiếng gọi tựa như sợ người bên trong không nghe thấy.
"Chạy chậm một chút, coi chừng ngã."
Hôm nay Tô Thanh Hàn mặc áo gấm màu xanh, hắn đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ma-quan-rat-cung-chieu-ta/1267283/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.