"Sư phụ, con dẫn người đi xem phòng rồi thuận tiện đi tham quan Phượng Phủ, con đã nói với người mặc dù Phượng Phủ không bằng Phượng Hàn Cốc nhưng lại có chốn bồng lai khác biệt."
Tô Thanh Hàn mặc cho nàng lôi kéo nhưng không nghe lọt nửa chữ.
"Ngươi như vậy, Tê Ngô có còn thích không?"
Hắn chậm rãi cúi đầu cười cười, nàng sẽ thích mình bây giờ chứ?
Bây giờ mình đã không thể đứng cùng bên với nàng, bọn họ đứng đối lập nhau.
Nhưng vậy thì thế nào? Hắn ở Bắc Cảnh mấy ngàn năm đã nghĩ thông suốt, bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ không buông tay nữa, nếu có người ép hắn thì hắn làm trái không được sao?
"Sư phụ, sư phụ." Phượng Tê ngô vươn tay quơ quơ ở trước mắt Tô Thanh Hàn.
"Sư phụ đang nghĩ gì vậy? Nói chuyện với người nửa ngày cũng không phản ứng, không phải là người hối hận vì về cùng con chứ? Nhưng chuyện này cũng không thể trách con, là tự sư phụ nói muốn đi về cùng con mà." Phượng Tê ngô nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Làm gì có, Phượng phủ rất tốt, ta rất thích."
"Vậy thì tốt, nơi này chính là Nam Uyển, bọn hạ nhân vẫn còn đang quét dọn, quét dọn xong là có thể ở, con dẫn sư phụ đi dạo chung quanh trước, lát nữa lại đi ra đặt mua thêm chút vật dụng, nơi này coi như là nhà của sư phụ."
Nhà? Mấy ngàn năm qua chưa từng có ai nhắc đến nhà với mình, hẳn là núi Cửu U hoang vu trước kia cũng được coi như là nhà, khi đó Tê Nhi luôn vây quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ma-quan-rat-cung-chieu-ta/1267281/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.