Hoa Hạnh tiết tháng ba lạnh lẽo cộng thêm thanh chuyên ngói biếc làm Lý Quốc có thêm mấy phần chất thơ, mấy phần nỗi buồn ly biệt trong mưa bay.
Tô Ngâm vươn tay ra bên ngoài mái hiên, giọt mưa rơi vào lòng bàn tay, lạnh như băng.
Đột nhiên Tô Ngâm cảm thấy vai ấm áp, là Lý Kính Ngôn khoác thêm áo choàng cho nàng: "Ngày hôm nay trời lạnh, cẩn thận nhiễm phong hàn."
Tô Ngâm gật đầu.
"Đi thôi, xe ngựa đã chờ ở phía sau."
"Hôm nay chúng ta phải đi đâu?"
"Đến thì biết."
Trong xe ngựa, Lý Kính Ngôn đã chuẩn bị trà và điểm tâm: "Đường xá hơi xa nên cố ý chuẩn bị cho nàng. Nếu như mỏi mệt có thể tựa vào vai ta nghỉ ngơi."
Tô Ngâm cũng không khách sáo tựa lên vai Lý Kính Ngôn: "Cả đêm qua ta không ngủ được."
"Sao vậy." Lý Kính Ngôn vỗ vỗ đầu Tô Ngâm.
"Vừa nhắm mắt sẽ gặp ác mộng, mặt mẫu hậu, mặt các tỷ tỷ, còn có phần lớn mặt bách tính Đông Tuân, bọn họ vây quanh ta kêu ta báo thù cho bọn họ, đầu ta như muốn nổ tung." Nước mắt Tô Ngâm không kiềm được nhỏ xuống vai Lý Kính Ngôn, nhuộm ướt một mảng lớn.
"A Ngâm, nàng tin ta, tất cả rồi sẽ kết thúc." Lý Kính Ngôn có chút thất thần.
Xe ngựa đi chừng ba canh giờ mới dừng lại, Lý Kính Ngôn đỡ Tô Ngâm xuống xe ngựa.
"Chậm một chút."
Tô Ngâm nhìn bốn phía, phong cảnh rất tốt, chẳng qua là quá mức âm u vắng vẻ lại lạnh lẽo không khỏi khiến người sợ run.
"Đi thôi." Lý Kính Ngôn tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ma-quan-rat-cung-chieu-ta/1267264/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.