Hai người ngồi xe taxi, một đường nói nói cười cười rất nhanh đã tới nhà mẹ La Băng.
Mẹ La Băng vừa mở cửa đã ôm chặt lấy Hắc Sâm Lâm, bỏ rơi đứa con trai La Băng của mình sang một bên.
"Sâm Lâm à, dì nhớ con muốn chết!"
"Con cũng nhớ dì chết đi được!"
"Ai nha vài ngày không thấy Sâm Lâm nhà ta càng ngày càng đẹp trai!"
"Dạ, dì cũng càng ngày càng trẻ ra!"
"Ha ha miệng con sao ngọt như mía lùi thế không biết! Thế nào rồi, học tập vẫn thuận lợi chứ?"
"Dạ vâng, vẫn tốt ạ, dì dạo nay có khỏe không."
"Ừ, khoẻ khoẻ lắm, vào đây, mau ngồi đi, con tới dì đã vui rồi còn mang quà cáp tới làm gì."
Cứ thế hai người tay trong tay sóng vai bước vào nhà.
La Băng đứng phía sau điên tiết giậm chân
"A a a con đứng lù lù ở đây mà sao mẹ lại coi con như không khí thế!!! Con mới là con của mẹ cơ mà!"
"Ai nha, La Băng? Con tới lúc nào thế?"
"..."
"Dì, là..." Hắc Sâm Lâm có chút xấu hổ, lại có điểm bất đắc dĩ.
La Băng liếc mắt nhìn Hắc Sâm Lâm để cậu ta ngậm miệng lại, còn mình thì bước từng bước đến trước mặt mẹ.
"Mẹ, có phải mẹ nhận lầm con rồi không? Xét nghiệm máu, con muốn đi kiểm tra ADN!! Con chắc chắn là đứa trẻ rơi mẹ nhặt được!!!"
"Thằng oắt con này, con nói cái gì đó, hả?! Con ấy hả? Mẹ mà thèm nhặt con? Nếu thật nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-loai-yeu-quai-goi-la-nhan-yeu/3287315/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.