Để tránh sự quấy rầy của Pháp Sư Cuồng Bạo, La Băng đành phải hạ tuyến.
Giờ này đang là giờ cơm chiều, đêm qua vì trách nhiệm mà Hắc Sâm Lâm trắng đêm chưa ngủ, mang theo bánh chẻo() La Băng thích ăn nhất tới cửa bái phỏng, nói là bái phỏng, kỳ thật, là trực tiếp đá cửa xông vào.
"La Băng, tôi mang bánh chẻo cậu thích ăn nhất tới đây, hơ hơ hơ hơ... hắt xì!"
La Băng đảo mắt, "Cậu học y nhiều như vậy mà không khá lên chút nào à? Hắt hơi dài đến thế."
"Ai, mình vốn muốn dùng penicillin đối phó chúng nó, kết quả lại bị thầy hướng dẫn của chúng ta mắng, còn nói cái gì bị cảm mạo là liền tùy tiện dùng penicillin, em tự cho mình là đàn bà con gái yếu đuối dưới ngòi bút của nữ sĩ Quỳnh Dao bị gió cấp ba thổi liền bay tít tắp chắc."
"Được rồi, chớ hà tiện nữa, mang bánh chẻo đây, vừa lúc mình đang đói bụng."
" À, mình xuống bếp đây."
"Nhớ nắm chắc thời gian, mỗi lần nấu ăn đều không kỹ càng gì cả, thật không rõ làm sao mà cậu vẫn ăn được."
"Vậy cậu đi mà nấu." Hắc Sâm Lâm bày ra bộ mặt bị tổn thương.
"Mình đi tắm trước đây." La Băng vò tóc đi vào phòng tắm.
Vì thế, Hắc Sâm Lâm một bên vừa nghe tiếng nước phát ra từ buồng vệ sinh, một bên bày ra khuôn mặt như bị chồng ruồng bỏ nấu bánh chẻo trong nhà bếp.
"Tôi nấu ăn không có kinh nghiệm, cậu cho là cậu giỏi hơn tôi chắc?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-loai-yeu-quai-goi-la-nhan-yeu/3287298/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.