Tôi nhìn Hoàng Du có chút thương xót, tôi thầm nghĩ: "Từ nhỏ bản thân cũng chưa bao giờ được gặp mẹ mình, cũng chỉ biết là mẹ bỏ ba đi theo người khác vì tiền mà thôi. Đến giờ tiếng tâm của ba cũng lừng lẫy khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên về người mẹ đó cũng chưa bao giờ xuất hiện nữa, từ giờ thì tôi biết rằng chúng ta cũng có một điểm chung"
Tôi cất giọng an ủi Hoàng Du:
- Không sao nếu không muốn về thì ở đây đi học tiếp với tôi, chứ không có cậu tôi một mình cũng buồn lắm.
Hoàng du lúc đầu vẻ mặt còn nặng trĩu nhưng khi nghe được một câu ấm lòng từ cô thì anh lại trở mặt trêu ghẹo:
- Tôi không buồn vì mấy chuyện đó, tôi đang buồn vì cậu đấy, cậu đang nắm giữ trái tim tôi này đừng bóp mạnh quá nhé không là tôi tan nát thật đó.
Cảnh Phi cứng đờ người với câu nói vừa thốt ra đầy sến súa của Hoàng Du, cô lại bắt đầu thở dài rồi thả thân trên mệt mỏi xuống mặt bàn, tiếp tục tỏ vẻ không quan tâm nữa, nhưng trong đầu là một mớ hỗn độn suy nghĩ của cô: "Mẹ là gì, tôi cũng không muốn gặp bà ấy"
Ở bên Việt Nam bây giờ đã là đêm khuya, sau khi Đoàn nhìn thấy tấm ảnh của Chiêu Lâm đã đăng, anh cũng có phần hơi bất ngờ vì sáng giờ không có vào instagram nên anh hoàn toàn không biết là cô lại đăng kèm theo một bức ảnh chụp chung với mình. Vội vàng nhắn tin cho Chiêu Lâm, trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-loai-bi-thuong/2946821/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.