Anh tặng cô một chiếc váy ngủ màu xanh nhạt.
Màu xanh non mềm mại, giống như lá sen đầu hè, pha lẫn một chút sắc vàng của nhành liễu, trở thành sắc xanh độc đáo mà cô từng thấy. Khi mặc vào trước gương, như đúng yêu cầu của cô, chiếc váy vừa thoải mái vừa thướt tha, lại đẹp mắt và tôn lên đường cong.
Anh có thể ước lượng chính xác chu vi cổ tay của cô để tặng một chiếc đồng hồ vừa vặn thì cũng có thể đoán đúng kích thước để tặng một chiếc váy hoàn hảo.
Ngực ra ngực, eo ra eo, mông ra mông.
"... Đồ đáng ghét."
Tặng quá chuẩn xác, cô đứng trước gương lẩm bẩm chửi thầm, hai tay ôm lấy vòng ngực đầy đặn.
Hôm đó rõ ràng anh đã tức giận, sau khi hỏi cô một câu, anh không chờ cô trả lời mà đột ngột đứng dậy rời đi.
Cô hướng về phía lưng anh đáp không đầu không đuôi: "Gì chứ, đương nhiên là mặc cho bản thân xem rồi." Đàn ông thật khó hiểu, mặc váy ngủ đẹp thực sự sẽ giúp giấc ngủ ngon hơn.
Nhưng anh chỉ lạnh lùng quay đầu lại, nói: "Tùy."
Cô chỉ nhận ra sự tức giận vô lý của anh nhưng không thấy được cử động nuốt khan và nắm tay siết chặt của anh.
Mời một người đàn ông tặng váy ngủ là chiêu trò quyến rũ gì đây? Anh lại phải thừa nhận là bản thân đã bị quyến rũ. Nếu như cái cách khích tướng vụng về của cô là để anh ghen, anh cũng phải thừa nhận là bản thân đã ghen. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-la-thu-gui-tu-hong-kong/3626026/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.