Ứng Phàm đưa chiếc đồng hồ nữ tinh xảo cho Ứng Ẩn, nhẹ nhàng vỗ về trán cô đầy mồ hôi: "Đồng hồ đây, đồng hồ đây, không bị hỏng đâu, không bị hỏng đâu..."
Dưới chăn nóng như lò luyện, Ứng Ẩn cầm chiếc đồng hồ thép vàng nhạt, cảm nhận được một làn sóng mát lạnh như suối. Cô nghiêng mặt, lông mày và lông mi vẫn nhíu lại, nhưng không còn nói lảm nhảm nữa.
Sáng hôm sau, cơn sốt đã hạ nhưng nỗi buồn, lo âu, nghiện rượu và mệt mỏi vẫn tiếp tục bám lấy cô. Chúng đã bị Ứng Ẩn nén chặt, nhưng khi cô gục xuống, ý chí trở nên mong manh như gió thu, cuối cùng cũng có cơ hội bùng phát.
Hai ngày nằm trên giường, Ứng Ẩn chỉ ăn uống một chút đã nôn, đêm nào cũng thức dậy bốn, năm lần, ra mồ hôi và ác mộng liên tục. Khuôn mặt vốn rực rỡ của cô khi mười tám tuổi đã trở nên nhợt nhạt và tiều tụy với tốc độ đáng kinh ngạc.
Cô giống như một viên ngọc trai trắng vì bị phơi nắng quá sớm mà bị oxy hóa trước thời hạn.
Đến ngày thứ ba, Ứng Phàm ngồi bên giường gọt táo cho cô, nói như vô tình: "Thương Thiệu sẽ đến vào ngày mai."
Ứng Ẩn bị sặc canh xương, ho khan: "Anh ấy đến làm gì?"
Ứng Phàm ngạc nhiên nói: "Là con muốn gặp cậu ấy nên mẹ đã gọi cho cậu ấy, vậy nên cậu ấy sẽ đến."
"Gì cơ?" Ứng Ẩn không thể tin nổi: "Không thể nào, con không yêu cầu mẹ gọi cho anh ấy—— mà dù con có nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-la-thu-gui-tu-hong-kong/3626023/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.