Khắp nơi đều vang lên tiếng huýt sáo và trêu ghẹo.
Để giữ được tư thế đẹp, Ứng Ẩn đã quỳ ngồi trên giường rất lâu khiến đôi chân đã tê cứng. Thương Thiệu cúi xuống hôn cô, cuối cùng cô không thể kiểm soát mà ngã ra sau. Thương Thiệu cũng mất thăng bằng, dù một tay anh cố gắng chống đỡ bên cạnh cô nhưng vẫn cùng cô ngã xuống giường.
Tiếng la hét và cười vang lên càng nhiệt tình hơn, phù dâu và phù rể đều điên cuồng chụp ảnh quay phim. Khuôn mặt Ứng Ẩn đỏ bừng, tiếng "ưm" nho nhỏ chỉ có Thương Thiệu mới nghe thấy. Cô lại cảm thấy xấu hổ.
Thương Thiệu hiểu rõ tâm trạng của cô, vừa cười nhẹ bên tai cô vừa ôm cô vào lòng. Cổ tay anh vẫn nhớ phải nhẹ nhàng khéo léo, lòng bàn tay khum lại tránh làm rối mái tóc đẹp của cô.
Theo truyền thống, sau khi chú rể thuận lợi bước vào cửa, tiếp theo là nghi thức dâng trà cho cha mẹ hai bên và đổi cách xưng hô thành ba mẹ.
Để hợp với không khí, Ôn Hữu Nghi và Ứng Phàm đều mặc lễ phục có yếu tố Trung Hoa, còn Thương Cảnh Nghiệp vẫn mặc âu phục. Ôn Hữu Nghi từ khi còn trẻ đã thường xuyên mặc trang phục Tây, rất ít khi mặc trang phục Trung Hoa. Mặc dù đội ngũ tạo hình của bà liên tục đảm bảo bà rất hợp với phong cách này, nhưng Ôn Hữu Nghi vẫn nhiều lần hỏi Thương Cảnh Nghiệp: "Trông em có già không?"
Cách an ủi của Thương Cảnh Nghiệp vẫn như mọi khi, ngắn gọn mà súc tích:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-la-thu-gui-tu-hong-kong/3626010/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.