"Tiểu Đảo yêu quý:
Khi em đến Stratford, không có gì ngạc nhiên, trời lại âm u. Thương Thiệu nói thị trấn nhỏ này là quê hương của Shakespeare, là một cái bẫy thương mại nổi tiếng gần London. Nghe anh ấy nói vậy khiến em không thể ngừng cười. Nhưng nghĩ đến việc anh đã hoàn thành buổi diễn đầu tiên của "Tham vọng" ở đây, em vẫn cảm thấy xúc động vì thành tựu của anh.
Em đang ngồi ở một quán cà phê trước nhà hát. Có lẽ vì em có khuôn mặt phương Đông nên chủ quán đã kể cho em nghe về những lẵng hoa chúc mừng từ nhà hát kéo dài lên dốc. Ông ấy ca ngợi nơi này đã diễn quá nhiều vở kịch nhàm chán đến mức buồn ngủ, chỉ có vở "Tham vọng" của năm đó khiến ông cảm thấy hứng thú trở lại. Đã hai năm trôi qua, em nghĩ nhất định phải mang câu nói này đến nói với anh. Em thay mặt anh nói lời cảm ơn ông ấy.
Còn có một câu khác, em không biết Thương Lục đã nói với anh chưa, nhưng em nghĩ anh cũng cảm thấy buồn cười. Thương Thiệu nói, ở Anh, việc không yêu thích Dickens còn tệ hơn cả việc không tin vào quốc giáo. Shakespeare có thể thuộc về thế giới nhưng Dickens chắc chắn là của nước Anh. Đáng tiếc là em chỉ đọc "Oliver Twist" của ông ấy, thậm chí đó chỉ là phiên bản tóm lược dành cho trẻ em. Vì vậy, từ đường Doughty trở về khách sạn Claridge, trước khi đi ngủ, Thương Thiệu đã đọc "The Pickwick Papers" cho em nghe. Giọng Anh trang nhã của anh ấy như hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-la-thu-gui-tu-hong-kong/3626001/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.