Cô ấy có đồng ý không?
Cưới anh, cùng anh sinh con và từ đó có một gia đình chung với anh.
Khi Ray bơi lại gần lần nữa từ xa, anh cảm thấy hai người họ ngồi xổm trong khu vườn kiểu Anh đẹp như vậy không giống như một buổi cầu hôn trang trọng chỉ mà như hai đứa trẻ con.
Thương Thiệu quỳ một gối, tay anh đã đẫm mồ hôi trong sự chờ đợi chưa có hồi kết của cô. Anh không nghĩ Ứng Ẩn sẽ từ chối anh—điều này không phải xuất phát từ sự tự tin vào bản thân mà là dựa trên niềm tin vào tình yêu của họ. Nhưng trừ khi cô nói "Em đồng ý" thì trái tim anh vẫn như bong bóng bị thổi lên đến một độ cao không thể đoán trước.
"Sao vậy?" Thương Thiệu cười nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh: "Cần suy nghĩ lâu vậy sao?"
"Mới có hai giây thôi mà." Ứng Ẩn không hài lòng với cách anh đếm thời gian.
Cô vẫn ngồi xổm, hai tay ôm lấy đầu gối, khuôn mặt nhỏ nghiêng sang một bên. Ánh mắt lúc thì nhìn Thương Thiệu lúc thì nhìn chiếc nhẫn.
"Sao lần trước anh lại đưa em đi gặp bà cô?" Cô hỏi với giọng ngây thơ, không hiểu chuyện.
Thương Thiệu cảm thấy lòng mình trầm xuống, anh dịu dàng đáp: "Bà là người lớn rất quan trọng, anh muốn bà gặp em."
"Người lớn quan trọng như vậy mà Thương Lục còn không biết."
Sự bất ngờ lần này hiện rõ trên khuôn mặt Thương Thiệu, đôi lông mày anh nhíu lại: "Em đã hỏi em ấy à?"
Anh buông tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-la-thu-gui-tu-hong-kong/3625995/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.