Ứng Ẩn ngồi nghiêng người đối diện với cửa sổ kính đó.
Chiếc bàn làm việc bằng gỗ óc chó Bắc Mỹ lớn đầy uy nghiêm, từ góc nhìn của khu vực làm việc chính, khi cô ngồi trên đó, trông cô thật nhỏ bé nhưng đầy đường cong quyến rũ. Có lẽ vì bị hôn quá mãnh liệt nên đôi tay dài mảnh mai của cô bám chặt vào mép bàn, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức. Cảm giác mong manh nhưng khó chịu này tạo nên một vẻ đẹp yếu đuối không thể cưỡng lại.
Cả tòa nhà Tần Đức có đến hàng trăm nhân viên đã trải qua sự phát triển thần tốc của ngành bất động sản, cơn sốt tìm kiếm vàng và sự tan vỡ của những huyền thoại. Đã kinh qua bao sóng gió lớn và bão táp trên thương trường, họ không dễ bị khuất phục trước cảnh tượng nào.
Nhưng cảnh tượng này thì không chịu nổi.
Không chỉ không chịu nổi mà tất cả đều sững sờ không nói được lời nào, ngay cả việc nuốt nước bọt cũng chỉ dám làm một nửa.
Cảm nhận được động tác của Thương Thiệu dừng lại, Ứng Ẩn thoáng bối rối, thở hổn hển kêu lên một tiếng "Hửm?"
Cô vừa định quay mặt đi thì bị Thương Thiệu không nói không rằng giữ lại. Anh cúi xuống, tiếp tục hôn cô đầy kỹ thuật và kiên nhẫn, đồng thời nâng tay trái vốn đang vuốt ve eo cô lên và vẫy nhẹ một cái.
Ngón tay của anh dài, dù là khi vuốt eo hay khi ra lệnh đều toát lên sự thanh nhã và dễ chịu. Phía dưới bộ vest, cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-la-thu-gui-tu-hong-kong/3625990/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.