Vì đã ở trong băng tuyết quá lâu, cơ thể Ứng Ẩn gần như mất nhiệt, yếu ớt đến mức không giống chính mình.
Cô được Thương Thiệu cõng xuống núi.
Dù là thảo nguyên, nhìn xa có vẻ bằng phẳng nhưng thực ra độ dốc rất lớn, mỗi bước lên xuống đều tiêu hao sức lực. Khi vào rừng rậm, dưới lớp tuyết sâu chỉ là những con đường mòn hẹp do dấu chân ngựa tạo thành, lớp thảm mục dày đặc bên dưới chứa đầy rễ cây đan xen, chỉ cần bất cẩn một chút có thể lăn xuống núi.
Nhưng Thương Thiệu bước từng bước vững chắc.
Ứng Ẩn nằm trên lưng anh, hai tay ôm lấy vai anh. Từ góc nhìn của cô, con đường này đầy nguy hiểm nhưng kỳ lạ là cô không hề lo lắng hay sợ hãi. Cô cảm thấy yên tâm, nhịp tim bình lặng, ngửi thấy mùi hương từ cổ anh, cô như kiệt sức rồi từ từ nhắm mắt lại.
Đã là bốn giờ rưỡi, nếu còn ở thành phố như hồi nhỏ, bây giờ đã có thể nghe tiếng pháo đón năm mới, bữa cơm tất niên nóng hổi cũng đã được dọn lên bàn. Cô thích ăn cơm bát bửu được hấp trong nồi, dẻo mịn, bọc nhân đậu đỏ bên trong.
Trời bắt đầu đổ tuyết. Những bông tuyết như những đốm sáng dịu dàng rơi chầm chậm trên người họ trong khu rừng tĩnh lặng không gió và không tiếng động.
"Thương Thiệu, tuyết rơi rồi." Cô nhắm mắt, khẽ nói.
Bước chân của Thương Thiệu dừng lại: "Đừng ngủ."
"Em không ngủ, em muốn uống nước nóng."
Chỉ vì câu nói thường ngày muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-la-thu-gui-tu-hong-kong/3618959/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.