Đường cao tốc sân bay dài dằng dặc, sợ nhất là đã nói rõ mọi chuyện rồi mà đường vẫn chưa đi hết.
Vì tấm chắn đã được nâng lên, tài xế và người trợ lý ngồi phía trước không biết sự im lặng phía sau đã kéo dài rất lâu.
"Ý em là như vậy là đủ, em chấp nhận mọi kết cục..." Thương Thiệu chậm rãi nói, "...nhưng em lại không chấp nhận giữa chúng ta có một khả năng trọn vẹn."
"Không thể trọn vẹn được." Ứng Ẩn gần như bật cười giữa những giọt nước mắt: "Thương Thiệu, em có bệnh, anh đã biết rồi."
Một loại bệnh như thế nào chứ? Khi hưng phấn, cảm thấy cả thế giới đã nằm trong tay cô, dưới chân cô, cô có thể ba ngày ba đêm không ngủ, như đang bay lơ lửng, như vừa chích một mũi adrenaline vào tim, sáng tạo, liên tục lặp lại lời thoại, đắm chìm trong phim mà khóc và cười, mỗi phút có hai mươi lăm nghìn ý nghĩ loé lên như rác rưởi nhưng vô dụng, ôm một thùng bơ đậu phộng làm bạn nhảy, múa và nhảy trong phòng cho đến khi ngã xuống.
Khi cơn hưng phấn lắng xuống từ não cô, như bụi phủ kín trời đều im lặng chết chóc, tinh thần và cảm giác của cô cũng chìm vào giấc ngủ đen tối. Cô có thể nằm trên ghế sofa ba ngày ba đêm không nhúc nhích, mỗi năm phút đồng hồ mới chậm rãi động đậy đôi mắt một lần rồi suy nghĩ về cách chết.
Rối loạn lưỡng cực hay chứng hưng trầm cảm.
Hai năm đó, cuộc sống của cô xoay quanh vụ nổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-la-thu-gui-tu-hong-kong/3618951/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.