Tuấn Nghi đứng chờ bên cửa cả đêm cho đến khoảng mười một giờ khuya, khi nhìn thấy chiếc Mercedes dừng lại. Cô không màng đến chân tê dại, khập khiễng chạy lên.
Ứng Ẩn lại là người duy nhất bước ra khỏi xe. Tuấn Nghi nhìn vào trong xe: "Anh Thương không đưa chị về sao?"
Ứng Ẩn quay lại cảm ơn tài xế trong xe rồi bước lên bậc thềm trước cửa. Cô ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng sáng.
Hôm nay gió lớn, mây dày bị thổi tan, ánh trăng xa xa nhưng sáng rõ.
Là trợ lý đời sống, Tuấn Nghi ăn ngủ cùng Ứng Ẩn. Biết Ứng Ẩn thích ngâm mình, cô chuẩn bị nước nóng sẵn và hỏi: "Tối nay anh Thương đưa chị đi đâu vậy?"
"Ừm... mua sắm."
"Hả?" Tuấn Nghi mắt mở to: "Anh ấy tặng quà cho chị à?"
"Không hẳn, liên quan đến Tống Thời Chương."
Tuấn Nghi hít một hơi: "Anh ấy thích Tống Thời Chương sao?!"
Ứng Ẩn mặt đầy vẻ chán nản: "Em nên đi rửa mặt rồi đi ngủ đi."
Quà mà Thương Thiệu tặng cô đắt giá đến thế nhưng Ứng Ẩn không vội cất giữ hay ngắm nhìn say đắm mà lại để nó nằm trong chiếc túi dạ tiệc. Cho đến khi cô tắm xong, sấy khô tóc, mới khoác áo ngủ lên rồi đặt chiếc hộp nhung nhỏ vào lòng bàn tay.
Cô nâng hộp lên ngang trán, mắt nhìn chăm chú vào chiếc hộp nhỏ đó.
Tuấn Nghi bước vào phòng, thấy Ứng Ẩn đang chăm chú nhìn hộp nhỏ đó, cô hỏi: "Đó là gì vậy?"
"Một chiếc hộp."
"En biết là hộp, bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-la-thu-gui-tu-hong-kong/3618749/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.