Có lẽ vì đã lâu không khóc nên hiện giờ Ứng Ẩn cảm thấy mình khóc có phần mất kiểm soát.
Khóc trước mặt người đàn ông này chắc chắn là điều xấu hổ. Vì họ không quen nhau, chỉ gặp nhau vài lần, thất bại trong việc quyến rũ, một bên lúc nào cũng cao cao tại thượng, sang trọng, một bên thì nhiều lần rơi vào tình huống xấu hổ.
Để không cảm thấy xấu hổ với anh ta, khó hơn lên trời.
Thương Thiệu mặc cho cô nắm lấy áo của mình mà khóc đến mức gần như kiệt sức, những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng rơi xuống làm ướt cả áo sơ mi của anh.
Nhưng anh cũng không ôm cô.
Sự an ủi của anh rất chừng mực, một tay cầm đôi giày cao gót mà cô đã dùng làm vũ khí, tay còn lại đưa khăn giấy cho Ứng Ẩn.
"Cô khóc dữ dội như vậy, có phải một phần là vì tôi không?" Anh bình tĩnh và tinh ý, "Có vẻ như hotsearch tối qua không phải là điều cô mong muốn."
Ứng Ẩn dựa vào vai anh, lắc đầu và nói ra một câu không liên quan: "Anh Thương có xem Weibo à?"
"Không gọi tôi là Cậu chủ nữa sao?" Thương Thiệu cũng đáp lại bằng một câu không liên quan.
"......"
Không biết đã khóc bao lâu, tiếng nấc vừa đáng yêu vừa đáng thương cuối cùng cũng ngừng lại.
Ứng Ẩn tựa vào vai Thương Thiệu, hít thở sâu hai lần: "Anh Thương, tôi đã khóc xong rồi."
Giọng cô có chút khàn, kèm theo âm thanh nặng nề của giọng mũi báo cáo một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-la-thu-gui-tu-hong-kong/3618746/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.