Tôi che miệng lại, cố hết sức mới nhịn được không khóc thành tiếng.
Là tôi ép anh thành ra như vậy. Trước kia tôi còn nghiêm túc nói với Diệp Tầm Tầm, nếu như cậu và Yên Ngọc thật sự yêu nhau, thì đừng tính toán với nhau, tính toán đến mức cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi thì sẽ không còn gì. Như vậy thực sự là hành hạ lẫn nhau. Tôi nhất định sẽ không nhẫn tâm nhìn người tôi thích bị thương tổn vì tôi cố ý.
Khi đó tôi nói lời thề son sắt như vậy. Nhưng bây giờ tôi lại làm chuyện tàn nhẫn gấp trăm lần so với chuyện Diệp Tầm Tầm đã làm. Bằng chứng là tôi đã khiến Cố Diễn Chi phải nói ra những lời này. Anh vẫn luôn mặt không thay đổi, dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ, không có người nào có thể khiến anh hạ mình. Bây giờ tôi lại làm cho anh phải nói ra lời như vậy.
Tự tôi cũng bắt đầu ghét mình.
Tôi kề sát vào cánh cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo. Cố Diễn Chi đứng ở bên ngoài, trong tay xách theo một hộp giấy nhỏ. Tôi thấy được dấu hiệu bên ngoài hộp giấy, đó là dấu hiệu của một cửa hàng bánh ngọt ở đầu đường Tân Nhai. Khi còn nhỏ, có một khoảng thời gian mỗi ngày tôi đều ăn một cái, cho đến khi bị sâu răng mới thôi. Sau đó Cố Diễn Chi vẫn thỉnh thoảng mua về một hai cái, lúc hỏi thì anh chỉ hời hợt trả lời rằng thuận đường. Về sau tôi mới từ Diệp Tầm Tầm biết được thật ra cửa hàng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-khong-hai/2958373/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.