Ông bà nhà họ Bạch cuối cùng cũng nghĩ thông, những ngày tháng Bạch Dương Vĩ bỏ đi. Việc ở công ty liên tục kéo đến, hai người bọn họ một lần nữa quay trở lại thương trường quản lí công ty mới biết nó mệt mỏi đến cỡ nào. Một mình Bạch Dương Vĩ quản lí nhiều như vậy, chắc hẳn áp lực rất lớn.
Ngày hắn bị tai nạn, nếu không có Sở Hoà dám hy sinh. Liệu rằng Bạch Dương Vĩ sẽ thế nào? Đó là câu hỏi bọn họ đã từng nằm suy nghĩ, rồi tự hỏi với nhau hằng đêm trong những ngày tháng Bạch Dương Vĩ cùng Sở Hoà bỏ đi.
Suy cho cùng...bọn họ cũng chỉ có một mình Bạch Dương Vĩ là con, bọn họ không thể chèn ép hắn đến mức bỏ đi như thế được.
Sở Hoà hay ai cũng vậy, miễn là Bạch Dương Vĩ hạnh phúc... thì dù khó chấp nhận đến mấy bọn họ cũng phải chấp nhận thôi.
Ngồi trên bàn ăn cơm, một nhà bốn người ngồi cạnh nhau. Không khí trở nên trầm lặng đến lạ thường.
Sở Hoà được Bạch Dương Vĩ cho biết tin cha mẹ đã đồng ý chuyện hai người bọn họ quen nhau, đến hiện tại đầu óc cậu vẫn cảm thấy vang lên những tiếng chuồng đến nhứt óc. Cảm giác như thể không tin được.
Ngồi trên bàn ăn, mặc dù trước mặt cậu là bóng tối. Nhưng cậu vẫn cảm nhận được đối diện cậu là hai người đã sinh ra Bạch Dương Vĩ.
Hai vợ chồng họ Bạch nhìn Sở Hoà dạo này có chút da thịt cũng đủ hiểu thời gian sống ở ven biển, dù Bạch Dương Vĩ có vất vả đến đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057127/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.