Ánh nắng bình minh vừa lên, tiếng sóng biển vỗ rì rào mỗi sớm mai thật yên bình. Mỗi cánh chim hải âu bay lượn trên không trung, tiếng kêu của chúng nó vừa ồn ào lại vừa mang đến cảm giác bình yên đến lạ.
Tại một thôn nhỏ ở gần biển, có một căn nhà nhỏ đang mở cửa. Một chàng thanh niên dáng người thấp bé bước ra ngoài.
Chàng trai kia ánh mắt dại ra, hai tay lần mò góc tường, dường như cậu đã quen từng góc ở đây cho nên tìm được chỗ ngồi ở trước nhà rất nhanh.
Cậu ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sofa nhỏ đặt trước nhà, bình thản thưởng thức tiếng chim hải âu cùng mùi của biển cả.
Cậu ngồi ở trên chiếc ghế đó cũng không biết qua bao lâu, nhưng nó giống như là một thói quen, ngày nào cậu cũng ngồi ở đó như chờ đợi một người.
Đúng tám giờ, ánh nắng dịu nhẹ cùng làn gió thanh mát khẽ thôi nhẹ tóc của chàng trai kia. Tiếp đến là giọng nói của một người đàn ông vang lên.
"Hòa! Hôm nay trời nắng lắm, sao em không vào nhà ngồi? Lại đợi anh nữa sao?"
Sở Hòa vừa nghe tiếng người quen thuộc lập tức cười rạng rỡ, làm ra kí hiệu ngôn ngữ
"Không nắng lắm, muốn đợi anh về..."
Bạch Dương Vĩ tiến đến gần Sở Hòa, giúp cậu sửa lại mái tóc bị gió thổi đến rối. Sau đó nhìn cậu một cách đầy yêu thương, mỉm cười đáp.
"Đồ ngốc! Ngày nào cũng ngồi ở đây. Cũng may anh đi làm về sớm, nếu về trễ trời nắng lên cao em cũng định ngồi ở đây sao?"
Bạch Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057115/chuong-96.html