Bạch Dương Vĩ bế Sở Hòa vào phòng mình, đặt cậu lên chiếc giường lớn ấm áp trái ngược với thời tiết khắc nhiệt ngoài kia. Nhìn cậu lâm vào mê man thở dốc, hắn sợ hãi hối thúc.
"Mau...mau gọi bác sĩ đến đây ngay lập tức!"
"Ha..."
Sở Hòa xem chừng có vẻ không ổn thật sự, cả người yếu hệt như cọng bún. Còn chưa kể ho liên tục.
"A...a..."
Thứ có thể phát ra trong cổ họng chỉ có thể là những tiếng ú ớ không ai hiểu, Bạch Dương Vĩ lần đầu tiên hận mình không chịu học ngôn ngữ kí hiệu một cách nghiêm túc, thành ra hiện tại Sở Hòa thể nào cũng không thể phán đoán được cậu đang muốn gì.
Sở Hòa chìm trong cơn mê, cảm thấy bản thân mình thật lạnh. Thật sự rất lạnh, từng dòng kí ức hiện về. Là những kí ức đã rất lâu đến độ cậu tưởng chừng mình đã quên rồi.
"Sở Hòa, ta xin lỗi. Ta cũng có nổi khổ riêng của mình, con đừng oán trách ta"
"Chậc! Trại trẻ mồ côi này đã không thể duy trì nổi, còn nhận thêm thằng nhóc câm này!"
"Cũng không trách được, là do cô nó gửi chúng ta một số tiền lớn mà"
Sở Hòa lúc bé mặc bộ đồng phục ở trại trẻ mồ côi, trốn trong góc tối vừa nhớ mẹ vừa khóc khi nghe thấy người ta ghét bỏ mình.
Bỗng nhiên, khung cảnh xung quanh thay đổi. Là một ngày đông tuyết rơi dày, cậu có thể nhìn thấy được xung quanh. Cậu đang đứng trên một cây cầu lớn, nhìn những bông hoa tuyết lạnh lẽo phủ đầy lên người mình.
Lạnh! Lạnh quá! Thật sự lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057095/chuong-75.html