Ba ngày sau, mặc dù Bạch Dương Vĩ chưa tỉnh lại nhưng sức khỏe lại hồi phục rất tốt. Các bác sĩ đồng ý đưa hắn lên bàn phẫu thuật, tiến hành thay mắt cho hắn.
Ngày Bạch Dương Vĩ lên bàn phẫu thuật, Sở Hòa đã được Trần Minh Vương sắp xếp cho một phòng đặc biệt nằm ở khoa hồi sức.
"Tình trạng sức khỏe của cậu đã cải thiện rất rõ ràng rồi. Hiện tại không có dấu hiệu nhiễm trùng hay gì cả. Còn nữa, hôm nay là ngày Dương Vĩ tiến hành phẫu thuật cấy ghép mắt..."
Sở Hòa ngồi trên giường bệnh trắng, đôi mắt giả được gắn vào cho có thẩm mỹ ngây dại ra. Cậu dựa theo phương hướng âm thanh phát ra, gật đầu cảm ơn bác sĩ.
Chỉ mới vài ngày sống trong bóng tối, Sở Hòa thật ra không thể làm được gì. Áo quần không biết mặc ngược hay đúng rồi, đi đâu cũng đụng chạm khiến bản thân bầm dập không ít. Không những thế còn liên tục làm vỡ đồ.
Cũng may Trần Minh Vương có một người vợ làm y tá cùng khoa với ông. Biết tin Sở Hòa hy sinh nhiều như vậy cũng chịu khó giúp đỡ cậu.
"Tôi phải đi chuẩn bị cuộc phẫu thuật cho Bạch Dương Vĩ rồi. Cậu nghỉ ngơi một chút đi, khi nào có kết quả tôi sẽ để vợ mình về báo cho cậu đầu tiên"
Sở Hòa mỉm cười gật đầu, cả người cứ như một khúc gỗ.
Trần Minh Vương cùng vợ mình đi ra khỏi phòng bệnh của Sở Hòa. Để lại một mình cậu lặng lẽ ngồi trên giường.
Bệnh viện thật yên tĩnh, ở đây lâu ngày như vậy mùi thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057084/chuong-64.html