Sở Hòa đẩy cửa phòng bác sĩ tiến vào trong. Một màu trắng cùng mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi của cậu.
Đặc trưng của bệnh viện chỉ có vậy, trong phòng làm việc. Một chiếc bàn đầy giấy tờ xếp chồng lên nhau, một vị bác sĩ đầu hai thứ tóc đang cắm cúi ghi ghi chép chép.
Vị bác sĩ kia vừa nghe tiếng mở cửa liền ngẩng mặt lên. Người vừa tiến vào là một chàng trai gầy gò, dáng vẻ rất yếu đuối, khuôn mặt rõ ràng thể hiện lên sự đau thương thống khổ. Nhưng đôi mắt lại nhẹ nhàng bình thản đến lạ.
"Chào cậu! Tôi là Trần Minh Vương, còn được gọi là bác sĩ Trần. Cậu là...?"
Bác sĩ Trần lên tiếng trước, Sở Hòa mỉm cười hiền lành gật đầu chào ông. Sau đó đi đến bàn làm việc, rụt rè tìm một tờ giấy trắng tiện thể lấy luôn cây bút bác sĩ đang cầm trên tay, cẩn thận viết từng chữ.
"Xin chào! Tôi tên là Sở Hòa, một người bị câm bẩm sinh. Cũng là người quen của bệnh nhân Bạch Dương Vĩ"
Sở Hòa đẩy tờ đã viết ngắn gọn về bản thân đến cho người kia đọc. Bác sĩ Trần mỉm cười nói.
"Nếu cậu có thể làm ra kí hiệu ngôn ngữ thì cứ làm đi, tôi khi trẻ từng hoạt động tình nguyện giúp đỡ người câm cho nên có thể hiểu được."
Sở Hòa gật đầu, cảm ơn vị bác sĩ trung niên.
Thật ra bác sĩ Trần cũng đang rất đau đầu về vụ việc của Bạch Dương Vĩ. Việc tìm mắt để thay thế cho hắn là việc rất khó, không ai dễ dàng cho đi đôi mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057079/chuong-60.html