Bạch Dương Vĩ nằm trên giường, nhắm mắt thở dài. Khuôn mặt của Sở Hòa luôn hiện trong trí não của hắn.
Khuôn mặt ấy mỗi khi buồn bã sẽ làm hắn khó chịu. Vừa nãy khi nghe Sở Hòa muốn rời đi, tâm tình hắn không kìm được có chút hỗn loạn. Trái tim đập nhanh nhưng lại co rút một cách đau nhói.
Bạch Dương Vĩ muốn nhắm mắt nghĩ ngơi, mong muốn giấc ngủ có thể cắt đứt đi mạch suy nghĩ của hắn về người kia. Chỉ tiếc là, trong sự yên tĩnh, kí ức về người kia càng lúc càng hiện rõ hơn
Một Sở Hòa mặc áo đồng phục cấp ba, chạy theo sau đuôi Bạch Dương Vĩ, năn nỉ hắn ăn cơm.
Một Bạch Dương Vĩ kén ăn đang hài lòng ăn một dĩa tôm lớn đã được Sở Hòa lột vỏ.
Một Sở Hòa mỉm cười giữa ánh nắng vàng nhạt, chiếc nón trên đầu theo gió cuốn đi.
Một Bạch Dương Vĩ trao Sở Hòa chiếc vòng tay ngôi sao, khiến cậu cười cả một ngày hôm đó.
Một Sở Hòa đáng thương bị mẹ Bạch Dương Vĩ đứng giữa trời nắng nhưng không hề than khóc.
Một Sở Hòa đồng tính yêu hắn...
Và một thời gian dài bọn họ đã không còn thân thiết với nhau.
"Khốn khiếp!"
Bạch Dương Vĩ ngồi bật dậy tiện tay ném gối vào tường để giải tỏa cơn tức giận. Nặng nề cúi đầu vò tóc, tại sao trong đầu hắn hoàn toàn là hình ảnh của Sở Hòa kia chứ?
Bạch Dương Vĩ không tin, hắn vốn là trai thẳng. Vốn dĩ đã có vị hôn thê sắp cưới rồi, làm gì còn có chuyện cùng một nam nhân yêu nhau kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057072/chuong-53.html