Lời nói của Bạch Dương Vĩ truyền ra khiến Tiểu Ái Nhi và Sở Hòa đều không tin được.
Tiểu Ái Nhi không can tâm, cô vốn muốn đuổi cái tên câm này ra khỏi nhà. Muốn cậu không xuất hiện ở trước mắt bọn họ nữa, nhưng hà cớ gì Bạch Dương Vĩ lại quyết định giữ lại chứ?
Sở Hòa không thể tin được. Năm xưa Hàn Châu cũng tỏ tình với hắn, sau đó hắn đến một cái liếc nhìn còn không thèm bố thí cho người ta. Hiện tại lại giữ cậu lại, cuối cùng là vì lí do gì ?
Nhưng mà rất nhanh Bạch Dương Vĩ đã cho bọn họ câu trả lời.
Hắn nhìn Sở Hòa, cả khuôn mặt đều là vết bầm tím, lửa giận thật ra vẫn không hề nguôi. Nhưng hắn không cho cậu rời đi, chỉ lạnh nhạt nói.
"Từ sau này cậu ta không có quyền làm đầu bếp trong nhà nữa. Cậu ta sẽ xuống chức trở thành người giúp việc, thím Hoa sẽ thay cậu ta nấu ăn. Những việc nặng nhọc đáng ra nên để cậu ta làm"
À! Thì ra là muốn trả thù cậu nên dùng cách chèn ép này.
Sở Hòa thầm nghĩ, trái tim kịch liệt co rút một trận. Cậu cũng đã tưởng tượng được tương lai của chính bản thân vào những năm tháng sau này, thay vì những nụ cười và yên bình như trước có lẽ sẽ là sóng gió rất lớn.
Bạch Dương Vĩ nhìn bộ dạng của Sở Hòa, cậu cứ sững sờ không nói nước mắt liên tục chảy trên mặt bản thân lại càng chán ghét hơn. Hắn chế giễu.
"Cậu khóc cái gì? Cố tỏ ra là người bị hại? Hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057057/chuong-38.html