Bạch Dương Vĩ đi xuống vườn, lúc này Sở Hòa vẫn đang làm vườn. Hắn cũng không làm phiền cậu, chỉ nhờ quản gia pha giúp mình một ấm trà.
Sau đó đến ngồi ở chỗ tránh nắng đã được xây sẵn ở trong vườn nhìn ngăm xung quanh.
Nói là ngắm xung quanh nhưng thực ra là ánh mắt luôn di chuyển đến người Sở Hòa. Mà việc chú ý này là làm theo vô thức, hắn cũng không để ý nhiều đến như vậy, chỉ đơn giản là ngắm nhìn ai đó.
Sở Hòa dọn cỏ xong thì tháo bao tay chơi với bé con, cậu đứng từ xa nở nụ cười nhẹ. Hai tay đưa ra để bé con chạy đến bên mình.
Đồng Đồng bình thường không nghịch ngợm, chỉ đơn giản chạy đến gần rồi được Sở Hòa nhấc lên. Nhưng hôm nay bé lại khác, từ xa chạy đến nhào vào lòng cậu.
Sở Hòa không để ý liền lập tức bị bé con làm cho loạng choạng rồi đẩy ngã, cả người ngả xuống đất. Trên bụng là Đồng Đồng.
" Ai..."
Sở Hòa kêu lên một tiếng, bé con lo lắng hỏi.
" Chú Hòa...chú không sao chứ"
" Ưm....ưm"
" Chú Hòa yếu quá, phải ăn nhiều lên một chút. Nếu không sau này gió sẽ thổi bay chú mất"
Mặt Sở Hòa kiểu : ╭(๑ ॔ㅂ ਂ ॓)و ̑̑
" Ha ha"
Lời nói của Đồng Đồng vô tình được Bạch Dương Vĩ nghe thấy, hắn bật cười. Tiếng cười vang vọng đến tai của Sở Hòa, mặt mũi cậu bỗng chốc đỏ bừng.
Thật ra, Sở Hòa rất ngốc. Mỗi lần làm sai chuyện gì để Bạch Dương Vĩ vô tình thấy được hắn cũng đều sẽ cười cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057040/chuong-21.html