Đương nhiên là không có khả năng Diệp Ngọc Tinh sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng chờ Tần Hạc Minh trở về tiếp tục chịch mình, cậu chờ đến lúc Tần Hạc Minh đi ra ngoài rồi, liền bước đến cửa ghé tai nghe thử, xác định anh đã đi xa rồi, mới nhẹ nhàng mở cửa, thò nửa cái đầu ra ngoài nhìn xung quanh.
Tuy rằng Diệp Ngọc Tinh gần như không nhìn thấy gì nữa, nhưng ít ra cậu vẫn có thể dùng đôi mắt mù một nửa của mình nhận biết bên ngoài có người hay không. Cậu đợi một lúc lâu, mãi đến khi cơ thể đã thấm đẫm mồ hôi, mới nghe thấy một giọng nói ôn hòa dịu dàng:
“Em bị sao vậy?”
Diệp Ngọc Tinh vội vàng đưa tay ra từ kẹt cửa, nắm lấy tay áo của người ở ngoài cửa, từ giọng nói, cậu nghe ra người này là Tả Khâu.
“Cứu em! Xin anh, hãy cứu em!”
Dường như Tả Khâu đã nhận ra tình trạng xấu hổ của Diệp Ngọc Tinh nên cũng không hỏi thêm câu nào nữa, anh cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cậu, rồi đưa cậu đến phòng mình.
Mãi cho đến khi bước vào phòng Tả Khâu rồi, trái tim đang treo lơ lửng của Diệp Ngọc rốt cuộc cũng đã có nơi rơi xuống, đột nhiên được thả lỏng, cảm xúc ấm ức và sợ hãi của cậu đã bộc phát cùng một lúc, cậu không nhịn được mà bắt đầu khóc thút thít.
Diệp Ngọc Tinh nhận thấy Tả Khâu nắm lấy tay mình, đưa cho chính mình một chiếc khăn tay, cậu hít hít mũi, giọng khàn khàn cảm ơn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-di-toc-giua-cac-cau/2885038/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.