Ăn cơm xong, Diệp Ngọc Tinh nhìn Tả Khâu đầy mong đợi, hy vọng anh có thể cứu mình trở về.
Cảm nhận được ánh mắt khẩn thiết của Diệp Ngọc Tinh, Tả Khâu quay đầu lại trao cho cậu một nụ cười trấn an. Diệp Ngọc Tinh cảm thấy an tâm hơn một chút, nhưng một giây sau, hy vọng này đã bị bàn tay gần như không có độ ấm của Eugene chặn lại.
Eugene cúi đầu, nở nụ cười ôn hòa:
"Em sẽ trở về với anh, đúng chứ?"
Diệp Ngọc Tinh cứng cổ quay đầu lại, sau khi cân nhắc tỷ lệ chiến thắng giữa Tả Khâu và Eugene, có khi không phải là con người này, cuối cùng dù không muốn vẫn chậm rãi gật đầu.
Eugene hài lòng sờ sờ mặt Diệp Ngọc Tinh:
"Bé ngoan."
Y không chút để ý nhìn Tả Khâu đang đến gần:
"Vậy thì em chào bạn mình đi, chúng ta phải về phòng rồi."
Tim Diệp Ngọc Tinh đập loạn xạ:
"...... Tả Khâu, em đi trước."
Nói tới đây, cậu lại nhỏ giọng nói thêm:
"Tối nay gặp lại."
Sắc mặt Tả Khâu bình tĩnh cũng không biết là có khó chịu hay không, anh nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Diệp Ngọc Tinh và Eugene một lúc, mới nhẹ nhàng gật đầu:
"Tối nay gặp lại, Ngọc Tinh."
-
Khi bị Eugene đẩy vào căn phòng tối tăm, suýt nữa Diệp Ngọc Tinh đã cho rằng mình không thể sống được đến tối để nhìn thấy Tả Khâu.
Eugene dây dưa sờ tới sờ lui bên mặt của Diệp Ngọc Tinh bằng những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-di-toc-giua-cac-cau/2885030/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.