Tả Khâu bị kiếm chém vào lưng để lại một vết thương sâu thấy cả xương, nhưng may mắn là xương không bị gãy.
Dưới sự trợ giúp của Lâm Chỉ, Diệp Ngọc Tinh khó khăn kéo anh về phòng, những người khác giống như một cỗ máy vô cơ nào đó vậy, khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc nào, đôi mắt họ toát ra ánh sáng lạnh nhạt, cứ chăm chú nhìn vào hành động của cậu không chớp mắt như vậy, nhưng không một ai ra tay giúp đỡ cả.
Diệp Ngọc Tinh vô cớ cảm thấy có chút rối loạn trước những ánh nhìn chăm chú này, bởi vì bọn họ quá giống nhau, giống như được tạc ra từ một khuôn vậy.
Ánh mắt màu xanh lục mà bầy sói thường dùng để nhìn vào con mồi của chúng khi ở trong đêm tối, có lẽ cũng là kiểu ánh mắt này.
–
Lâm Chỉ đứng ở một bên nhìn Diệp Ngọc Tinh băng bó vết thương cho Tả Khâu bằng những mảnh vải được xé ra từ quần áo, rồi hắn lại nhìn vào khuôn mặt có chút nhợt nhạt của cậu:
“Diệp Ngọc Tinh, cậu muốn chăm sóc cho anh ta sao?”
Diệp Ngọc Tinh gật đầu:
“Tả Khâu là người tốt, luôn chăm sóc cho tôi, bây giờ lại bị thương vì tôi, tôi không thể bỏ mặc anh ấy được.”
Lâm Chỉ khẽ mấp máy môi, như thể đang muốn nói điều gì đó, nhưng sau một vài giây im lặng ngắn ngủi, cuối cùng hắn nói:
“Được rồi.”
Hắn mở cửa, trước khi rời đi đã quay đầu lại bảo rằng:
“Diệp Ngọc Tinh, nếu có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-di-toc-giua-cac-cau/2884982/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.