Diệp Ngọc Tinh lại đỡ Tả Khâu về phòng, bởi vì Tả Khâu không tiện nên Diệp Ngọc Tinh đành phải dùng khăn lông ướt lau mình cho anh.
Cơ thể của Tả Khâu rất trắng, là kiểu trắng được ánh sáng ấm áp soi rọi, như một tờ giấy trắng được ánh nến chiếu sáng tỏa ra màu vàng nhàn nhạt. Giống như con người của Tả Khâu vậy, ôn hòa, bao dung, như mặt trời mùa thu ấm áp không chói lọi.
Tả Khâu nằm nghiêng trên giường, Diệp Ngọc Tinh lau ngực anh xong, lại cúi đầu cẩn thận né vết thương lau lưng cho anh. Miệng vết thương trông rất đáng sợ, nó đang hơi rỉ máu, miếng gạc được thay vẫn còn đỏ.
Diệp Ngọc Tinh cảm giác cổ tay mình bị Tả Khâu dùng tay chạm nhẹ vào, cậu ngẩng đầu, kỳ quái hỏi:
“Sao vậy?”
Cậu tỏ ra lo lắng:
“Có phải em đã chạm vào vết thương của anh rồi không?”
Tả Khâu ngước mắt nhìn cậu:
“Không có.”
Anh trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng hỏi:
“Ngọc Tinh, em có thể hôn anh một cái không?”
Diệp Ngọc Tinh lắp bắp:
“Gì, gì cơ?”
Thần sắc của Tả Khâu trở nên cô đơn:
“Quả nhiên là không thể sao?”
Anh cười khổ nói:
“Thực xin lỗi, là lỗi của anh, anh không nên yêu cầu như vậy. Có phải em đã có người mình thích rồi không?”
Anh đưa tay sờ nhẹ vào gáy Diệp Ngọc Tinh:
“Nơi này, có dấu hôn.”
Diệp Ngọc Tinh bỗng chốc đứng thẳng lên, sắc mặt đỏ bừng:
“Không, không phải! Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-di-toc-giua-cac-cau/2884524/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.